TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 264: Đài khiêu chiến (2)

– Ngu ngốc.

Người đứng bên cạnh thật hết nói nổi gã, lại đập thêm cho gã một cú:

– Thiếu niên đi sau tên mập kia mới là Diệp Huyền.

– Đằng sau tên mập?

Người nọ ôm lấy mấy cục u trên đầu, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, ở phía sau tên mập kia cư nhiên còn có một thiếu niên mặc võ bào màu xanh, chỉ là ở góc nhìn của gã kia nãy thì thân hình của thiếu niên nọ hoàn toàn bị thân thể to béo của tên mập đi trước che khuất rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người phóng tới, Trần Tinh hưng phấn:

– Ha ha, Huyền thiếu, ngươi nhìn kìa, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng ta, oa, có không ít nữ học viên đâu, Huyền thiếu, ngươi nói khí chất của Trần tam thiếu gia ta hôm nay thế nào? Có thể có nữ học viên nào thích ta hay không? Ha ha ha!

Trước mắt bao người, Trần Béo hoàn toàn không biết xấu hổ, nghênh ngang đi tít ở phía trước, quay sang nháy mắt với những nữ học viên đang nhìn về phía này.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên lướt tới từ xa, chặn trước người mấy người Diệp Huyền, đúng là Vân Ngạo Tuyết.

– Diệp Huyền, ai cho ngươi khiêu chiến với Đồng Hồng hả, mau trở về cho ta.

Nàng mang theo vẻ tức giận, mày khẽ nhíu, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng, lớn tiếng tuyên bố:

– Tất cả mọi người nghe đây, ta là lão sư của học viện, bây giờ ta tuyên bố, hủy bỏ khiêu chiến.

– Cái gì? Hủy bỏ?

Tất cả mọi người đều giật mình.

– Chẳng trách tiểu tử này lại không sợ hãi gì hết, hóa ra là đã có âm mưu sẵn rồi, cư nhiên hủy bỏ.

– Khỉ gió, chúng ta ngồi đây đợi cả buổi còn xem cái rắm gì nữa, đúng là xúi quẩy.

– Không có trò hay để xem rồi, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy.

Tất cả học viên đều ào ào nghị thuận, nhỏ tiếng chửi bới.

– Vân lão sư, đây là khiêu chiến giữa học viên chúng ta, ngươi chỉ là một lão sư, hình như không thể tự tiện hủy bỏ đâu.

Một thành viên của Thái Tử Minh đột nhiên cười lạnh nói.

– Ta nói hủy bỏ là hủy bỏ, sao hả, ngươi muốn cãi lời lão sư sao?

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt, lộ ra khí thế.

– Khẩu khí lớn thật đấy, Vân lão sư đúng không, hình như năm nay ngươi mới vừa gia nhập học viện thôi, một phụ đạo viên, có tư cách gì để quản người của Thái Tử Minh ta chứ, huống hồ gì, võ giả khiêu chiến là thần thánh như trời, sao ngươi nói hủy bỏ là hủy bỏ được.

Thành viên kia của Thái Tử Minh cười lạnh, căn bản không thèm xem Vân Ngạo Tuyết ra gì.

– Đúng đó, Vân lão sư, hành động của ngươi hơi quá rồi, chúng ta thân là lão sư, há có thể tùy tiện can thiệp vào khiêu chiến của học viên với nhau.

Đúng lúc này, một vị lão sư tên Lô Hạo đứng lên, thản nhiên mở miệng.

Đây chính là lão sư chủ trì lần khiêu chiến này do Thái Tử Minh mời tới, đương nhiên phải đứng về phía của thành viên Thái Tử Minh rồi.

Thực ra thì lấy thế lực của Thái Tử Minh, có không ít lão sư trong học viện này đều có quan hệ nhất định với bọn họ.

Thần sắc của Vân Ngạo Tuyết hơi khựng lại, lạnh lùng nói:

– Lô Hạo lão sư, ta chỉ biết một chuyện rằng Diệp Huyền là tân sinh do ta dẫn dắt, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của hắn, những thứ khác, ta không quan tâm.

– Vân Ngạo Tuyết lão sư, trong lòng ta tự có cân nhắc.

Diệp Huyền nhìn Vân Ngạo Tuyết đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt đầy lo lắng, trong lòng liền có chút cảm động.

– Ngươi thì biết cái gì.

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn, nắm tay của Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

– Ngươi không biết đâu, bối cảnh của Thái Tử Minh không đơn giản chút nào, đắc tội với bọn họ thì mặc kệ sau cùng ngươi thắng hay thua đều không phải chuyện tốt.

– Ngạo Tuyết, Lô Hạo lão sư nói không sai, học viên khiêu chiến với nhau, không chỉ đại biểu cho bản thân học viên, mà còn đại biểu cho thân phận võ giả của bọn họ, chúng ta không thể tự tiện can thiệp được. Diệp Huyền đồng học, ngươi cảm thấy thế nào, nam nhân đã nói thì không thể tùy tiện đổi ý được.

Lúc này Ngô Lương cũng chạy tới, nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết nắm tay Diệp Huyền, trên mặt thì lộ ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, mở miệng nói.

Ánh mắt của gã liếc qua Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia kinh diễm, bất giác liền lộ ra chút háo sắc.

Diệp Huyền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Ngô Lương, hoàn toàn bắt đến tia háo sắc tham lam vừa xuất hiện trong mắt gã, lập tức lạnh lùng nói:

– Ngươi là ai? Lời ta nói ra, có đổi ý hay không thì hình như cũng không liên quan gì tới ngươi đúng không? Hơn nữa, hai chữ Ngạo Tuyết này cũng là ngươi có thể gọi sao?

Thần sắc của Ngô Lương ngây ra, thiếu chút nữa đã nổi trận lôi đình.

– Sao hả, Diệp Huyền, lời khiêu chiến là ngươi nói trước đó, không phải là muốn lâm trận đổi ý đấy chứ, ta vốn còn cho rằng ngươi cũng là một nhân vật, nào ngờ chỉ có vậy mà thôi.

Đồng Hồng ngồi ngay ngắn trên đài khiêu chiến cả buổi rốt cuộc cũng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh lùng cười giễu.

– Ta vốn còn định cho ngươi ngồi thêm một chút, bất quá nếu như ngươi đã vội vã muốn nằm xuống thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Diệp Huyền lạnh giọng đáp lại, hắn vỗ vỗ bả vai của Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía mình, cười khẽ nói:

– Vân lão sư, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin ta hay sao.

Nói xong lời này thì Diệp Huyền không biết khi nào đã thoát khỏi hai tay của Vân Ngạo Tuyết, đi về phía đài khiêu chiến.

Thanh âm và ánh mắt của Diệp Huyền lúc này đã khắc sâu vào trong mắt của Vân Ngạo Tuyết, đó là vẻ tự tin ngạo nhiên tràn trề, cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ, giống như chúa tể giữa đất trời đang nghiêng mình nhìn về phía con dân bên dưới.

Không biết vì sao, trong nháy mắt này lại khiến cho Vân Ngạo Tuyết sinh ra cảm giác tim đập thình thịch.

Đợi tới khi nàng khôi phục lại thì đã thấy Diệp Huyền bước lên trên đài khiêu chiến, bước từng bước về phía Đồng Hồng.

– Ai, tên chết tiệt này!

Vân Ngạo Tuyết tức giận tới mức giẫm chân, ánh mắt lóe lóe, nàng biết rõ bản thân mình không thể nào ngăn cản khiêu chiến được, cho nên ra sức chăm chú nhìn, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay cứu, quyết không thể để cho tính mạng Diệp Huyền gặp phải nguy hiểm.

– Ngươi rốt cuộc cũng tới, ta còn tưởng là ngươi không dám đi lên đấy chứ.

Đồng Hồng cười dài, ánh mắt lạnh lẽo.

– Bớt nói nhảm đi, ta đang bận lắm.

Diệp Huyền phất tay, hoàn toàn không thèm để ý chút nào.

Đọc truyện chữ Full