TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 272: Đột phá võ sư nhị trọng (1)

Diệp Huyền đột nhiên cười khẽ:

– Triệu huynh, không cần lâu như vậy đâu, nếu như ngươi đã để mắt tới Diệp Huyền ta thì chuyện này ta xin đồng ý. Bất quá, ta phải nói trước, nếu như trong chuyện này có nơi nào không đúng như những gì ngươi đã nói thì ta sẽ rút lui bất cứ lúc nào.

Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo quang mang sắc bén.

Trong lòng Triệu Duy thầm run lên, nhưng vẫn vui mừng nói:

– Diệp Huyền huynh đệ cứ yên tâm đi, nếu như ta có lòng dạ bất chính đối với Diệp Huyền huynh đệ thì trời tru đất diệt. Chỉ là tin tức này chúng ta phải giữ kín bí mật, bằng không nếu như bị mấy người ca ca của ta biết được thì khó tránh khỏi sẽ gặp chút phiền toái.

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn cũng nhìn ra Triệu Duy này chắc là thật lòng.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyền và Triệu Duy lại hàn huyên thêm một vài chi tiết.

– Đúng rồi, Diệp Huyền huynh đệ, hôm nay ngươi phế đi Đồng Hồng, tuy rằng ta cũng thấy rất hả dạ, nhưng ngươi cũng phải chú ý tới đại ca của ta một chút, hắn là người thành lập Thái Tử Minh, hơn nữa dựa vào Thái Tử Minh này cũng chiêu mộ được không ít nhân tài, địa vị của hắn ở trong mắt của phụ vương cũng tăng lên không ít, cho nên nếu như để hắn biết ngươi công khai đánh mặt của Thái Tử Minh trước mặt mọi người thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Triệu Duy nhíu mày.

Diệp Huyền gật đầu, ngay cả huynh đệ ruột thịt như Triệu Duy còn nói như vậy thì đủ để thấy được, những gì Vân Ngạo Tuyết nói về vị đại vương tử này không hề sai.

Theo như Triệu Duy đề nghị, nếu như Diệp Huyền có cách nào có thể tìm được người nói vài lời trước mặt đại vương tử thì có lẽ có thể cho qua được chuyện này.

Nói tới đây, gã còn cười khổ một cái:

– Diệp Huyền huynh đệ, nếu như có thể thì ta cũng muốn đi nói vài lời giúp ngươi, chỉ là nói thật cho ngươi biết, nếu như ta thật sự đi nói giúp cho ngươi thì không phải giúp ngươi mà còn hại ngươi nữa.

Gã biết rõ, nếu như gã thật sự đi nói vài lời giúp Diệp Huyền thì sẽ khiến cho đại vương tử Triệu Phong kia cho rằng Diệp Huyền là người của Triệu Duy gã, có khi còn khiến cho gã cảm thấy Triệu Duy đang âm thầm đả kích uy nghiêm của đại vương tử là gã, khéo quá hóa vụng.

Diệp Huyền nghe xong lời Triệu Duy nói thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì.

Hắn cũng đã nhìn ra, suy nghĩ của Triệu Duy rất đơn thuần, quả thật là vì muốn tốt cho Diệp Huyền hắn.

Nhưng phong cách xử sự của Diệp Huyền xưa nay khác với Triệu Duy này, Diệp Huyền chỉ chú ý người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta thì trả lại gấp đôi.

Hơn nữa hắn cũng biết tu hành võ đạo, trên đường đi sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái và trở ngại, nếu như cứ một mực né tránh thì căn bản không thể nào tránh né hết được, chỉ có một cước đá bay đi hết thì mới có thể thật sự an ổn.

Cho nên lúc hắn đối mặt với Đồng Hồng mới có thể cứng rắn như vậy.

Chỉ chút đánh đấm nho nhỏ căn bản không thể khiến cho bọn họ thu liễm lại được, cũng giống như trước kia đánh Tào Hạc xong thì lại tới Viên Sơn, đánh Viên Sơn xong thì lại tới Đồng Hồng vậy.

Cho dù là Đồng Hồng không tới thì hai huynh đệ Thành Côn, Thành Vũ tự rước lấy nhục trong ngày khai giảng đầu tiên vì giành ký túc xá cũng sẽ tới.

Ở trong học viện này, mỗi học viên đều tranh đoạt tài nguyên với nhau, nếu như cứ mãi nhường nhịn thì sẽ chỉ chắp tay dâng hết tài nguyên cho kẻ khác, nếu như ra tay thì sẽ đắc tội với nhiều người hơn.

Cho nên hắn lựa chọn khiêu chiến với Đồng Hồng ở trước mắt bao nhiêu ngươi, để thể hiện thực lực đáng sợ và tính cách không sợ trời không sợ đất của bản thân.

Còn đắc tội với đại vương tử Triệu Phong thì cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Chẳng qua nếu như cẩn thận mà nói thì mặc dù hắn phế đi Đồng Hồng ở học viện, nhưng thực tế thì hắn cũng không có thù oán thực chất gì với đại vương tử hết.

Đại vương tử thành lập Thái Tử Minh hơn mười năm trước, hôm nay dù cho người quản lý là thủ hạ của gã, nhưng cũng không phải bản thân gã, cho nên nói, mặc dù Đồng Hồng là người của Thái Tử Minh, nhưng chỉ có thể xem như thủ hạ của gã mà thôi.

Nói ra thì cũng không có quan hệ trực tiếp gì với đại vương tử, thậm chí có thể còn chưa từng gặp qua bản thân đại vương tử Triệu Phong nữa.

Cho nên Diệp Huyền cũng không để chuyện này trong lòng lắm.

Sau khi trao đổi thêm một lúc với Triệu Duy, đối phương kể vài việc bí ẩn trong học viện, sau đó lại nói thêm vài việc về đại vương tử, Triệu Duy mới cáo từ.

Trước khi đi, Triệu Duy lại dặn dò không dứt, để Diệp Huyền nghĩ cách để bày tỏ thái độ với đại vương tử, nói vài lời hay ho để cho qua chuyện này.

Diệp Huyền cười trừ:

– Triệu huynh cứ yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì tới việc ta đã nói với ngươi đâu.

Diệp Huyền chưa bao giờ cố ý đi khiêu khích gây sự với ai, nhưng sẽ không đi nịnh nọt bất kỳ kẻ nào, hơn nữa, hắn cũng biết rõ, chút việc cỏn con ấy, đại vương tử chưa chắc đã để ở trong lòng.

Nếu như đối phương thật sự muốn mượn chuyện này để chèn ép kiếm chuyện với Diệp Huyền thì như vậy có thể nói rõ lòng dạ của tên đại vương tử này đúng thật là quá mức nhỏ nhen.

Làm một vị vương tử, hơn nữa lại còn là một vị vương tử một lòng muốn kế thừa, chút khí lượng ấy cũng không có thì tiền đồ cũng chẳng khả quan mấy.

Đương nhiên, nếu như vị đại vương tử này muốn âm thầm xử lý hắn thì Diệp Huyền tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp.

Sống ở thế giới võ đạo vi tôn, mạnh được yếu thua thế này, vĩnh viễn đều không thể tránh khỏi tranh đấu.

Người khác chọc hắn, hắn đương nhiên phải phản kích, nếu như có người có muốn dựa vào địa vị để đánh mặt hắn thì hắn cũng không ngại cho đối phương một bài học nhớ đời.

Con đường võ đạo này, không phải là không thể lùi bước, mà là không cần phải lùi bước.

– Vị Triệu Duy vương tử này cũng không phải loại người gian ác, thái độ khiêm hòa, tao nhã, có thể là có liên quan tới thân phận bát vương tử của hắn, không cao không thấp, không có ưu thế gì ở việc tranh giành vương vị. Chỉ là nếu như hắn có lòng muốn leo lên vương vị thì nhất định phải quyết đoán một chút, tính cách của hắn hiện tại vẫn còn thiếu một chút nhuệ khí và sắc bén, nếu như chỉ muốn thoải mái cả đời thì cần phải nội liễm, điệu thấp, dung tục hơn nữa, với tính cách của hắn thì thuộc về loại người sẽ phát ra hào quang, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tuyệt đối sẽ khiến những vị vương tử khác chú ý tới.

Đọc truyện chữ Full