Trên mặt Trần Tinh đầy vẻ chờ mong, nhưng chợt nhíu mày:
– Không được, hai mươi năm thì lâu qua, chờ tới hai mươi năm nữa thì ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi, ngươi xem thử xem mười năm được không? Mười năm sau, ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đúng là niên kỷ như hoa như ngọc, phong lưu tiêu sái.
Trần Tinh nói xong, dường như là nghĩ tới chuyện phong lưu khoái hoạt nào đó, nước miếng cũng sắp trào ra.
– Thôi đi, liền tên mập nhà ngươi còn đòi phong lưu tiêu sái? Heo còn tiêu sái hơn cả ngươi.
Diệp Huyền còn chưa nói gì thì đột nhiên có một thanh âm trào phúng lạnh lùng vang lên, ngữ khí lạnh lẽo.
– Ai đó? Là ai đang phóng thí?
Trần Tinh trừng mắt, vội vàng quay lại, chỉ thấy cách đó không xa có một nhóm năm sáu người đi tới, mấy người kia, trên người mỗi tên đều có huyền khí bốc lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt lộ ra địch ý.
– Thái Tử Minh.
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, trong số mấy người này, có vài người lúc trước đứng chung một chỗ với cao tầng của Thái Tử Minh khi Diệp Huyền khiêu chiến với Đồng Hồng.
Lúc này mấy người kia đang vây quanh một nam tử mặc cẩm bào, đầu cài đái phát, nam tử này hông đeo một khối ngọc đẹp, ngón tay thon dài, phong độ phiên phiên, chỉ là trong đôi mắt gã lại băng lãnh vô cùng, nhìn về phía Diệp Huyền giống như nhìn một người chết, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường chế nhạo.
Mà mấy tên đứng xung quanh hình như lấy nam tử cẩm bào này dẫn đầu, cả đám vây quanh gã, cũng cười lạnh nhìn Diệp Huyền.
– Ta còn tưởng là ai, hóa ra là mấy con chó nhà có tang của Thái Tử Minh.
Trần Tinh thấy vậy thì biến sắc, nhưng không phải sợ hãi, mà là cười nhạo.
Mấy người bọn họ đã trở mặt với Thái Tử Minh rồi, Trần Tinh không tin đối phương tới đây mà không có âm mưu gì.
Gã vừa nói xong thì tên thiếu niên vừa mở miệng khi nãy liền trầm mặt, trong đôi mắt âm lãnh lóe ra hàn quang:
– Tiểu tử ngươi nói gì đó, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao.
– Đừng có hở một chút là muốn sống muốn chết, nơi này là Huyền Linh học viện chứ không phải hậu viện của nhà các ngươi, Huyền thiếu, đừng có để ý tới mấy tên ngu dốt này, chúng ta đi.
Trần Tinh hừ hừ hai tiếng, lôi kéo Diệp Huyền định đi.
Gã không sợ đối phương, nhưng cũng không phải đại biểu cứ phải một mực đánh đánh mắng mắng với đối phương, thế lực của Thái Tử Minh rất lớn, gã cũng không phải là người mới ngày đầu gia nhập học viện, có thể không liều mạng thì không cần phải liều mạng với đối phương.
Chỉ là gã muốn đi nhưng đối phương chưa chắc đã chịu.
Mấy tên thiếu niên chạy vọt lên phía trước, dễ dàng bao vây Diệp Huyền và Trần Tinh lại, sau đó đều phóng xuất ra khí tức khủng bố.
Trong số sáu người này, yếu nhất cũng là võ sư tam trọng, rõ ràng đều là người có tên trên phong vân bảng.
Mấy người này cùng nhau phóng xuất khí tức, võ sĩ nhị trọng như Trần Tinh lập tức liền có chút không chịu nổi, bịch bịch lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch.
– Hình như ta không hề trêu chọc tới các ngươi nha?
Diệp Huyền thấy vậy thì trong cơ thể đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí tức, khí tức này giống như một cơn gió xuân, khí tức uy áp đang đè nặng trên người Trần Tinh nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện, thản nhiên nói.
Cũng không phải là hắn nhún nhường, mà là sau khi đánh bại hai cao thủ thiên võ sư như Mạc Sâm, Diệp Huyền căn bản không xem trọng mấy cao thủ học viên trong học viện này lắm.
Bất luận thế lực của cái gọi là Thái Tử Minh ở học viện có lớn bao nhiêu, đáng sợ bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt Diệp Huyền, bất quá cũng chỉ là mấy tên nhóc con mà thôi.
– Ngươi chính là Diệp Huyền?
Tên thiếu niên cẩm bào được vây quanh kia nhìn thấy Diệp Huyền dùng chiêu ấy thì vẻ khinh thường trên mặt gã rốt cuộc cũng giảm bớt, chỉ nghe gã thản nhiên nói:
– Chẳng trách tiểu tử ngươi có thể đánh bại tên phế vật Đồng Hồng kia, hóa ra là che giấu thực lực, cao thủ võ sư tam trọng, cần gì phải che giấu thành võ sư nhất trọng để ra vẻ chứ, lần đầu tiên ta nhìn thấy người nhàm chán như ngươi.
Nói xong, gã cũng khinh thường nhìn sang mấy tên bên cạnh:
– Mấy tên các ngươi cũng thật là ngu ngốc, còn nói là cao tầng của Thái Tử Minh ta, ngay cả tu vi thực lực thật sự của tiểu tử này cũng nhìn không ra, một thân tu vi đều vất đi đâu hết rồi.
Mấy tên thiếu niên kia bị quát như vậy thì cũng chỉ cúi đầu, không dám mở miệng.
Bọn họ cũng cảm thấy rất nghi hoặc, hơn hai tháng trước, lúc Diệp Huyền đánh bại Đồng Hồng, khí tức để lộ ra rõ ràng chỉ là võ sư nhất trọng, sao mà trong nháy mắt lại biến thành võ sư tam trọng rồi?
Nếu như nói Diệp Huyền là trong vòng hai tháng này từ võ sư nhất trọng đột phá tới tam trọng thì có đánh chết bọn họ cũng không tin, như vậy thì điều giải thích duy nhất chính là lúc trước Diệp Huyền che giấu thực lực.
Chẳng trách kẻ này có thể dùng một chiêu đánh bại Đồng Hồng, hóa ra là hắn xảo trá như hồ ly.
– Bớt nói nhảm đi, có muốn giáo huấn thủ hạ thì ngươi tìm chỗ trống rồi từ từ giáo huấn, bản thiếu gia không rảnh để ở đây nói nhảm với các ngươi.
Diệp Huyền cũng lười phải giải thích với đối phương rằng mình vừa mới đột phá võ sư tam trọng, mang theo Trần Tinh, muốn đi vòng qua mấy tên này.
Sắc mặt của thiếu niên cẩm bào đột nhiên thay đổi, một cỗ khí tức lạnh lẽo sắc bén đột nhiên phóng lên từ người gã, cả thiên địa giống như nháy mắt liền rơi vào mùa đông khắc nghiệt, trở nên rét lạnh.
Gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
– Tiểu tử ngông cuồng, Vương Đạo ta lần đầu tiên nhìn thấy có người dám càn rỡ trước mặt ta.
– Ngươi là Vương Đạo? Chính là cái tên đứng thứ nhất trên phong vân bảng của học viện?
Trần Tinh lập tức kinh hô thành tiếng, đưa mắt dò xét đối phương từ trên xuống dưới.
Diệp Huyền cũng nhịn không được mà nhìn đối phương thêm một cái, khí tức trên người quả nhiên rất hùng hậu, hơn nữa huyền khí cũng rất nồng đậm, tuy rằng tu vi chỉ có võ sư tam trọng, nhưng kì thật cách địa võ sư nhất trọng cũng chỉ có một bước mà thôi.
– Ngươi biết là tốt.
Thiếu niên cẩm bào cười lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ đắc ý.
Lại nghe Trần Tinh khiếp sợ xong thì khinh thường nói:
– Ta còn tưởng Vương Đạo đứng đầu trên phong vân bảng rốt cuộc là nhân vật thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi, bộ dạng như ngựa như khỉ ấy, đúng là thất vọng quá đi mất.
Trần Tinh nói xong còn liên tục lắc đầu, vẻ mặt như thất vọng lắm lắm nói không nên lời.