TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 320: Tìm kiếm khắp nơi (1)

– Không thể tin được, không ngờ bên trong Huyền Linh học viện này còn có thiên tài như vậy.

Trong lòng Sở Vân Phi thầm nhủ, hai mắt chợt nhìn về phía quản sự trung niên, ánh mắt sắc bén, khiến cho tên quản sự trung niên kia cảm thấy sởn da gà.

– Khảo hạch cửa thứ hai của người này ngươi có động tới chưa!

Trong thanh âm lạnh lùng của Sở Vân Phi ẩn chứa khí tức chấn nhiếp nhân tâm.

– Không có… không có…

Quản sự trung niên lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.

Bá!

Nhoáng lên một cái, Sở Vân Phi đã biến mất trong mộc nhân trận.

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?

Lúc này tên quản sự trung niên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đi về phía cửa thứ hai.

– Quả nhiên….

Trong gian phòng khảo hạch cửa thứ hai, Sở Vân Phi nhìn vào bàn cờ quân tướng đã bị quân tốt ăn kia, trong mắt đột nhiên lóe ra tinh quang.

Căn cứ theo lời của tên quản sự trung niên kia đã nói, người này căn bản không phải không thông qua khảo hạch cửa thứ hai này, mà là trực tiếp phá vỡ huyễn cảnh, hoàn mỹ hoàn thành khảo hạch rồi rời đi.

Khảo hạch cửa thứ hai này, Sở Vân Phi đã thiết trí một cái huyễn trận tam cấp, bình thường mà nói, lấy thực lực của học viên bên trong Huyền Linh học viện, căn bản không thể nào phá vỡ huyễn cảnh này được.

Cho nên Sở Vân Phi mới ra quy định rằng, chỉ cần kiên trì thời gian một nén nhang ở trong huyễn cảnh cửa thứ hai này thì tính như thông qua.

Lại không ngờ, thậm chí có người phá tan huyễn cảnh một cách hoàn mỹ, hoàn thành khảo hạch cửa thứ hai, khiến cho bản thân gã cũng khiếp sợ không thôi.

Lúc này, quản sự trung niên cũng vội vàng chạy tới.

Sở Vân Phi lạnh lùng nói:

– Vừa rồi ngươi nói người này dừng lại bao lâu mới đi ra khỏi gian phòng cửa thứ hai?

Quản sự trung niên không biết xảy ra chuyện gì, liền nói:

– Đại nhân, ước chừng khoảng mười giây, người này là người tới khảo hạch cuối cùng, tiểu nhân sẽ không nhớ sai, đại nhân, có phải là hắn làm hư thứ gì rồi không?

Nói tới đây, tên quản sự trung niên kia cắn răng:

– Ta liền thấy hắn không đủ thành tâm, sớm biết như vậy thì đã không để cho hắn tham gia khảo hạch rồi.

Mười giây?

Sở Vân Phi lúc này đã hoàn toàn lâm vào kinh hãi.

Thời gian mười giây liền phá khai một huyễn trận tam cấp, người này thật sự là học viên của Huyền Linh học viện? Chứ không phải lão sư ở đây?

Trong lòng Sở Vân Phi gần như có chút không dám tin, nhưng gã cũng biết, ở trước mặt gã, quản sự trung niên này căn bản không dám nói dối.

– Mau, tranh vẽ ở cửa thứ ba của hắn đâu, mau đưa cho ta xem, trong số này tờ nào là của hắn?

Sở Vân Phi quay sang quản sự trung niên, lạnh giọng nói, ánh mắt vội vàng nhìn chằm chằm vào trong số những bức vẽ trong tay gã.

Sắc mặt của quản sự trung niên lập tức cứng đờ, vội vàng nói:

– Đại nhân, khảo hạch cửa thứ ba của người này không có ở đây.

– Không có ở đây thì ở chỗ nào? Hay là nói hắn căn bản không tham gia khảo hạch cửa thứ ba?

Sở Vân Phi nhướng mày.

– Cái này…

Quản sự trung niên do dự một hồi, sau lại không dám giấu diếm:

– Có thể là vẫn còn nằm ở trong phòng khảo hạch cửa thứ ba.

– Đi, đưa ta qua xem.

Quản sự trung niên vội vàng mang Sở Vân Phi đi vào cửa khảo hạch thứ ba, sau đó trong ánh mắt nhìn chằm chằm của gã, mò trong mớ giấy lộn khắp nơi, tìm ra bức họa của Diệp Huyền.

Sở Vân Phi lạnh lùng nhìn quản sự trung niên, cầm lấy bức vẽ của Diệp Huyền từ trong tay của tên quản sự.

Lấy chỉ số thông minh của gã, sao còn có thể không nhìn ra có chỗ không đúng.

Chỉ là lúc này gã cũng không kịp hỏi han gì, ánh mắt nhìn về phía bức vẽ kia.

Vừa xem qua một cái, thân hình của Sở Vân Phi đột nhiên chấn động, cả người giống như chịu không nổi mà run rẩy.

Gương mặt của gã ngây ra, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bức vẽ chỉ có vài nét bút đơn giản lại ẩn chứa vô số ý cảnh kia.

Người khác nhìn không ra, nhưng võ tông ngũ giai như gã sao có thể không nhìn ra, lưu thủy kiếm ý ẩn chứa bên trong bức tranh này của Diệp Huyền, như trường giang cuồn cuộn sóng, liên miên không dứt, so với lưu thủy đồ mà gã vẽ ra thì ý cảnh mạnh hơn gấp cả trăm lần.

– Lưu thủy kiếm ý, đây mới thật sự là lưu thủy kiếm ý….

Sở Vân Phi thì thào tự nói, gã đột nhiên có một loại xúc động muốn gào khóc thật lớn.

Lưu thủy kiếm ý chính mình nghiên cứu hơn hai mươi năm, lại càng đi khắp hà lưu đại giang khắp vương quốc, mỗi ngày đều tham ngộ mấy canh giờ, mới lĩnh ngộ được một tia lưu thủy kiếm ý mông lung, kiếp này còn không biết có thể bước lên kiếm ý chi đạo hay không.

Nhưng không thể ngờ, ở một lần khảo hạch ở Huyền Linh học viện này, cư nhiên lại nhìn thấy một loại lưu thủy kiếm ý mang theo ý cảnh thế này.

Lưu thủy kia như sông lớn, như biển rộng, liên miên không dứt, không thể vãn hồi, càng mang theo một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, so với lưu thủy kiếm ý hời hợt kia của mình, quả thực là cách biệt một trời một vực.

– Mau, mau nói cho ta biết, rốt cuộc người này là ai? Đưa tư liệu của hắn cho ta.

Sở Vân Phi chụp lấy tên quản sự trung niên kia, gấp giọng hỏi.

Quản sự trung niên lúc này mà còn chưa biết mình đã gây ra họa thì chính là đầu heo rồi, gã gần như nức nở nói:

– Đại nhân, ta không biết, người này căn bản không để lại tư liệu!

Sở Vân Phi trừng mắt tức giận, quát lớn:

– Không để lại tư liệu, sao có thể chứ? Quy định ta đặt ra chính là phải điền xong tin tức thì mới có thể tham gia khảo hạch, ngươi làm quan khảo hạch kiểu gì đây?

Gã có một loại cảm giác, nếu như không tìm được người nọ thì có lẽ đời này mình rốt cuộc cũng không thể nào nhìn thấy lại ý cảnh như lưu thủy kiếm ý này nữa.

– Ta…

Quản sự trung niên mặt mày như đưa đám, lúc này mới kể ra mọi chuyện.

Gã chỉ vì Diệp Huyền không cho mình chút tiền hối lộ, cho nên trong lòng khó chịu, mới cố ý không để đối phương đăng ký, ngay cả thành tích cũng không ghi lại, cho nên, dù cho Diệp Huyền có thông qua khảo hạch đi nữa cũng không thể được Sở Vân Phi đại nhân chú ý.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Diệp Huyền kém như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào không biết mà gã lại gạch chéo hết, lại để cho Sở Vân Phi nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc lại để lộ chân tướng.

Gã rất muốn giấu diếm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của Sở Vân Phi, lại không thể không khai ra hết.&

Đọc truyện chữ Full