– Lục vương tử cứ yên tâm đi, mấy người chúng ta cũng không phải loại người lắm miệng.
– Điện hạ vì trưởng bối mà có thể tận tâm tận lực như vậy, quả thật là có lòng hiếu kính mà.
– Có thể làm gương cho chúng ta.
Nhìn thấy biểu hiện của lục vương tử, trong lòng mọi người đã sớm có suy đoán, chỉ là không ai vạch trần, mà còn quay sang nịnh nọt khen một phen.
Lục vương tử thỏa mãn gật đầu, ánh mắt lại nhìn xuyên qua cửa sổ lần nữa, âm lãnh nhìn về phía bốn người Diệp Huyền ở bên dưới, lần này, Diệp Huyền cho gã ăn thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng của gã sao có thể nhịn được.
Gã quay sang hai người Trần Minh và Tần Thiên nói vài câu, hai người kia vô cùng hưng phấn, liên tục gật đầu, nói:
– Điện hạ cứ yên tâm đi, việc ngài đã phân phó, hai người chúng ta nhất định có thể làm ổn thỏa.
– Xú tiểu tử kia dám đấu với ta, ta muốn ngươi nửa đời sau đều phải vĩnh viễn hối hận vì những gì mình đã gây ra ngày hôm nay.
Trong mắt của lục vương tử bắn ra quang mang vô cùng oán độc.
Tiếp theo, rất nhanh liền đấu giá thêm vài món bảo vật, chỉ là tâm mâu thạch mà Diệp Huyền một lòng mong muốn vẫn chưa xuất hiện.
– Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đấu giá một món bảo vật tới từ di tích viễn cổ.
Câu đầu tiên đấu giá sư nói ra liền khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, chỉ cần dính tới di tích viễn cổ thì đều không phải thứ đơn giản.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò, ánh mắt nóng rực bắn về phía bàn đấu giá, chỉ thấy hai thiếu nữ mang một cái bệ đá đi ra.
– Chậc chậc, đây là loại bảo vật gì vậy, tò mò quá đi.
– Đúng đó, lại còn khai quật ra bên trong di tích viễn cổ nữa, bên trong liên minh quốc tế thập tam quốc của chúng ta có một bí cảnh huyền bí, mười năm mới mở ra một lần, chỉ có những thiên tài hàng đầu của mỗi vương quốc mới có cơ duyên tiến vào, chẳng lẽ là tới từ nơi đó sao?
– Rất có thể, ta nhớ được thâm huyền bí cảnh kia đã từng xuất hiện huyền binh lục giai, lần này, nói không chừng cũng là bảo vật cỡ đó đấy?
Trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, chỉ thấy đấu giá sư xốc tấm lụa hồng trên bệ đá lên, một hòn đá có chứa hoa văn màu nâu xám đặc biệt xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.
– Kiện vật phẩm này là do thương hội của chúng ta trùng hợp mang về từ vương quốc khác, nghe nói là tới từ một bí cảnh thần bí nào đó, chúng ta đã mời luyện hồn sư giỏi nhất tiến hành tham trắc qua, phát hiện kiện vật phẩm này cư nhiên có thể ngăn trở hồn lực thẩm thấu, cho dù là hồn lực của luyện hồn sư tam phẩm cũng không thể thẩm thấu vào tầng bên ngoài của kiện vật phẩm này, đồng thời, chúng ta cũng đã tiến hành kiểm tra đo lường qua, phát hiện một sự thật kinh người khác nữa chính là kiện vật phẩm này vô cùng cứng rắn, cho dù là huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ được nó, trải qua giám định sư của thương hội chúng ta giám định, kết luận kiện vật thể này rất có thể là một loại tài liệu đặc thù nào đó, có được tác dụng khó mà ngờ được, chư vị có thể thử tưởng tượng xem, một món đồ tới từ bí cảnh thần bí như vậy, hồn lực không cách nào xuyên thấu được, ngay cả huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ, sẽ là thứ bình thường được hay sao.
– Tài liệu thần bí, giá bắt đầu là một vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn, bây giờ xin chư vị ra giá!
Đấu giá sư nói xong thì ánh mắt liền nhìn về phía đại sảnh.
– Xí, ta còn tưởng là bảo vật gì, hóa ra là một tảng đá rách.
– Thiên Đỉnh thương hội này không phải là nghèo tới mức điên rồi đấy chứ, thứ này mà cũng dám lấy ra đấu giá, tảng đá này tới từ chỗ nào cũng không biết chừng, còn nói bí cảnh thần bí nào đó, hơn nữa, cho dù có tới từ bí cảnh này đó thật đi nữa thì tảng đá trong bí cảnh cũng chỉ là tảng đá mà thôi.
– Một vạn huyền tệ, giá này cũng không cao, có thể thử một chút, mua một tảng đá mà huyền binh tứ cấp cũng không thể phá vỡ về trưng ra cũng không tính lỗ.
– Ha ha, vậy thì ngươi có thể thử ra giá thử xem.
Tiếng bàn tán ồn ào vang lên, gần như tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.
– Ha ha, Huyền thiếu, phòng đấu giá này cũng ngu ngốc thật đấy, cư nhiên lấy một tảng đá ra đấu giá.
Trần Tinh nhịn không được cười lớn.
– Chỉ cứng thôi thì làm được cái gì, chẳng lẽ đấu giá về để cầm làm vũ khí ném người ta hay sao.
Diệp Huyền cũng cười nhạt một tiếng, vị đấu giá sư này thật biết làm nóng không khí, chỉ nói mấy câu liền khiến một tảng đá không rõ lai lịch giống như bảo vật gì không bằng, chỉ là ở đây không có ai là kẻ ngốc, bị mấy lời này của gã lừa.
Cho dù là như vậy, giá của tảng đá thần bí này cũng chậm rãi tăng lên, dù sao thì một vạn huyền tệ cũng không tính là mắc, cho dù mua về để trưng thì cũng không sao hết.
– A!
Đột nhiên, Diệp Huyền khẽ ngẩn ra.
Hồn lực của hắn lơ đãng rơi lên tảng đá này, đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thần kỳ, hồn lực của hắn cư nhiên bị tảng đá kia nhẹ nhàng bắn ngược ra ngoài.
Phát hiện này lập tức khiến cho hắn cảm thấy tò mò.
Cái gọi là huyền binh tứ cấp không cách nào phá vỡ, Diệp Huyền căn bản không để ở trong lòng, mặc dù ở Lưu Vân Quốc này, huyền binh tứ cấp xem như không tệ, nhưng ở Thiên Huyền đại lục, chỉ có thể coi như bình thường, trên đại lục có hàng ngàn hàng vạn tài liệu mà nó không thể phá vỡ được.
Về phần thứ mà hồn lực không cách nào dò xét cũng như vậy, trên đại lục có rất nhiều thứ có thể ngăn cản hồn lực tam phẩm.
Chỉ là tảng đá kia, vừa ngăn cản hồn lực của hắn, đồng thời cư nhiên còn khiến cho hồn lực của hắn thoáng cái liền hơi bắn ngược ra, một chút dị thường này lập tức khiến hắn chú ý tới.
Có lẽ tảng đá kia nói không chừng đúng là một loại vật chất đặc biệt nào đó.
– Trần Tinh, giúp ta chụp tảng đá kia.
Diệp Huyền truyền âm nói.
– Cái gì? Huyền thiếu, đầu óc ngươi không có vấn đề gì đấy chứ, một tảng đá mà ngươi cũng kêu ta chụp?
Trần Tinh kinh ngạc nói.
– Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, cũng không tốn tiền của ngươi.
Diệp Huyền trừng mắt liếc gã một cái.
– Ha ha ha, được, ta ra giá, năm vạn huyền tệ!
Nghe nói không tốn tiền của gã thì Trần Tinh lập tức hưng phấn lên, trực tiếp đứng dậy.
– Lại là tên tiểu tử này.