TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 393: Gặp phải mai phục (2)

Chỉ một lát sau, đội cấm vệ quân bảo vệ Triệu Duy cư nhiên tử thương thảm trọng, chỉ còn lại có sáu bảy người đau khổ chèo chống, trong số đám sát thủ này, ngoại trừ hắc y nhân đầu lĩnh là võ tông ngũ giai ra, mấy tên còn lại tất cả đều là thiên võ sư tứ giai, thực lực mạnh tới mức đáng sợ.

Mà Sát Cửu kia lại là tên có thực lực mạnh nhất trong số đó, cao thủ thiên võ sư tam trọng.

– Không xong, bát vương tử điện hạ, cẩn thận!

Thủ lĩnh cấm vệ quân và Tư Mã Hiên Vũ đang trọng thương đều hoảng sợ mở miệng.

– Ha ha, chết đi cho ta!

Chỉ thấy hắc y nhân kia phi thân lao tới, nhe răng cười một tiếng, đánh một chưởng về phía bát vương tử Triệu Duy.

Tu vi của Triệu Duy chỉ là võ sư tam trọng, làm sao có thể là đối thủ của hắc y nhân kia, thủ chưởng của đối phương còn chưa đánh trúng, chỉ nội chưởng phong thôi đã khiến gã không mở nổi mắt, xương cốt toàn thân run lên lách cách, có một loại xúc động muốn quỳ xuống.

Sắc mặt Triệu Duy đại biến, trong mắt để lộ ra một tia hoảng loạn, nhưng trên mặt lại không chút kinh hoàng, chỉ thấy gã vội vàng lấy ra một cái trận bàn có tạo hình cổ xưa từ trên người, quán thâu huyền khí vào trong đó.

Trên trận bàn đột nhiên phát ra một đạo hồng quang, bộc phát ra khí tức mãnh liệt.

Triệu Duy tiện tay quăng ra, trận bàn rơi xuống đất, hồng quang mờ ảo một đạo trận văn phức tạp xuất hiện dưới chân của Triệu Duy, lập tức hóa thành một đạo quang tráo sáng trong suốt, bao vây gã vào bên trong.

Phanh!

Một kích toàn lực của thủ lĩnh hắc y nhân, đánh xuống như lôi đình, ầm ầm giáng xuống, đánh vào trên màn quang tráo này, phát ra tiếng nổ vang khổng lồ, quang tráo lay động một chút, cư nhiên không bị đánh vỡ, ngược lại khiến cho hắc y nhân bị văng ngược ra, rơi xuống đất phải lùi lại vài bước.

Đồng tử của hắc y nhân co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, đối phương ném ra là loại trận bàn gì thế này, cư nhiên có thể ngăn được một kích toàn lực của võ tông nhất trọng như gã.

Ánh mắt của Diệp Huyền ở phía xa sáng lên, lẩm bẩm nói:

– Trận pháp phòng ngự ngũ cấp —— ngũ hành cổ địa trận!

Trong lòng mấy người Tư Mã Vũ Hiên cũng yên tâm lại, thật không ngờ trên người của bát vương tử cư nhiên vẫn còn trận pháp đáng sợ cỡ này, nếu vậy thì bát vương tử điện hạ sẽ an toàn rồi.

Hắc y nhân tức giận:

– Chỉ là một trận pháp thôi mà cũng muốn ngăn được ta, phá cho ta!

Trong tiếng quát vang vọng, tinh hoàn trên quỷ kiểm võ hồn kia luật động cực nhanh, một đạo khí tức khủng bố mà đến lập tức quấn lên tay phải của gã, đột nhiên đánh lên phía trên quang tráo bên ngoài trận pháp.

Ầm ầm!

Quang tráo chấn động một cái, lăn tăn như sóng nước, chỉ lõm vào một cái liền khôi phục như cũ.

Triệu Duy lạnh lùng quát:

– Các hạ, ngũ hành cố địa trận của ta chính là trận pháp ngũ cấp, với thực lực của ngươi căn bản không thể nào phá vỡ được, còn không mau mau rời đi!

Nói thật thì trong lòng Triệu Duy lúc này cũng thấp thỏm lo sợ rất nhiều, ngũ hành cố địa trận này của gã chính là phụ vương ban cho gã để bảo vệ tính mạng sau chuyện của Diệp Huyền.

Chỉ là không ngờ lại phát huy công dụng nhanh tới như vậy, nếu như không có trận pháp này, thì dưới một kích vừa rồi gã đã sớm đầu mình hai nơi, bỏ xác tại chỗ.

Ánh mắt của hắc y nhân bén nhọn, cười lạnh:

– Buồn cười, trận pháp ngũ cấp thật sự, một võ sư như ngươi há có thể khống chế được, bất quá chỉ là một cái trận bàn đơn giản hóa mà thôi, thứ thôi động trận pháp chính là huyền thạch ở bên trong, ta không tin trận pháp này có thể ngăn được ta một hai lần, nhưng còn có thể ngăn được mấy chục mấy trăm lần.

Hắc y nhân nói xong thì hai nắm đấm liều mạng đánh lên trên quang tráo trước người Triệu Duy, tiếng nổ vang ầm ầm, quang tráo ba động mãnh liệt, thừa nhận công kích khổng lồ.

Đám người Tư Mã Hiên Vũ nghe mà tim vọt lên tới cổ họng, tuy rằng bọn họ không biết nguyên lý của trận bàn, nhưng biết rõ lời của hắc y nhân kia nói quả thật không sai, bọn họ lúc này cũng đã bình tĩnh lại một chút, lại quay nhìn về phía Diệp Huyền đang bị tên Sát Cửu kia truy sát, hô to:

– Diệp Huyền đại sư, mau trở lại hoàng cung tìm viện binh đi!

Chỉ là không đợi bọn họ kịp lao lên giúp Diệp Huyền ngăn cản Sát Cửu, đằng sau đột nhiên liền vang lên tiếng xé gió, vài tên sát thủ hắc y nhân ở phía sau nháy mắt liền bao vây xung quanh hai người bọn họ.

Tư Mã Hiên Vũ và thủ lĩnh cấm vệ quân quay lại nhìn, chỉ thấy trên mặt đất tất cả đều là thi thể của cấm vệ quân, trong khoảng thời gian ngắn, không một ai sống sót, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

Thân hình của Sát Cửu vừa động, đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, một chưởng chộp về phía hắn, cười lạnh nói:

– Một tên địa võ sư mà cũng muốn chạy thoát khỏi tay ta? Có thể sao?

Theo một chưởng của Sát Cửu đánh xuống, trong lòng đám người Triệu Duy liền hoảng hốt, biết rõ Diệp Huyền tiêu đời rồi.

Chỉ thấy Diệp Huyền vẻ mặt không đổi, lúc này cư nhiên còn cười lạnh:

– Tên ngu xuẩn nhà ngươi, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn chạy?

Vừa dứt lời thì thân hình của hắn chợt động, giống như một con lươn, vặn vẹo vài cái, liền thoát ra khỏi chưởng phong của Sát Cửu, Long Văn Kiếm bên hông keng một tiếng rút ra, tiếng rồng ngâm vang lên từng hồi, biến ảo thành vài đạo kiếm quang đâm về phía đối phương.

Sát Cửu giật mình kinh ngạc nhìn Diệp Huyền thoát ra khỏi chưởng phong của mình, không chút nghĩ ngợi, cũng không thèm để ý tới kiếm quang do Diệp Huyền đánh ra, trong tiếng nổ vang đầy trời, huyền lực của gã hóa thành một cơn sóng lớn đánh về phía Diệp Huyền.

Chỉ là chờ chưởng lực của gã đánh xuống thì chỉ nghe tiếng xoẹt xoẹt vang lên, một màn khiến gã hoảng sợ đã xảy ra, kiếm quang do Diệp Huyền đánh ra lại dễ dàng phá vỡ phòng ngự của thiên võ sư tam trọng như gã, tựa như tinh quang lập lòe, đâm vào những chỗ hiểm khắp toàn thân của gã, khiến gã sợ tới mức vội vàng triệt hồi chưởng kình, tập trung phòng thủ.

Kiếm chưởng va nhau, phát ra thanh âm kim loại chát chúa, kiếm khí sắc bén thiếu chút nữa cắt vỡ lòng bàn tay của gã.

Sát Cửu đầu tiên là lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó là cuồng hỉ, cười lên ha hả:

– Hảo tiểu tử, chẳng trách công kích của ngươi lại đáng sợ như vậy, thanh bảo kiếm này cư nhiên là huyền binh tứ cấp, hơn nữa lại còn là cực phẩm trong huyền binh tứ cấp, đúng là trời cũng giúp ta, một địa võ sư như ngươi cũng xứng dùng huyền binh tứ cấp hay sao, chỉ sợ ngay cả năng lực giải phóng thanh huyền binh tứ cấp này cũng không có nữa, mau giao ra đây cho ta.

Đọc truyện chữ Full