Hơn nửa ngày lão mới lắc đầu:
– Âu Dương thống lĩnh, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là Diệp Vương đại nhân gì hết, cứ gọi ta là lão gia tử là được rồi.
– Dạ, lão gia tử.
Âu Dương Tiêu Sơn gật gật đầu, quay sang những cấm vệ quân khác nói:
– Các vị còn không bái kiến Diệp Vương đại nhân.
– Thuộc hạ tham kiến Diệp Vương đại nhân!
Nhóm cấm vệ quân này cũng lớn tiếng hô to, mỗi người đều là cường giả địa võ sư đổ lên, thanh âm lớn như sét đánh giữa trời quang, khiến cho những thế lực và võ giả khác đứng xa vây xem mà trong lòng run lên, vô cùng sợ hãi.
Người của Diệp gia nhìn thấy một màn này thì trong lòng cảm thấy kích động không sao tả siết, bọn họ yên lặng nhìn Diệp Huyền vẻ mặt bình tĩnh khóe môi khẽ vểnh lên mỉm cười, mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ Diệp gia bọn họ có được ngày hôm nay hoàn toàn là vì nhờ có Diệp Huyền.
– Trữ Nhi, ngươi thấy rồi chứ, đây chính là con trai của chúng ta.
Trong lòng Diệp Triển Vân thầm nhủ, hốc mắt ươn ướt.
Sau một lát, mọi người rốt cuộc cũng đi tới phủ thành chủ.
Phủ thành chủ của tỉnh thành, đồng thời cũng là phủ tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, toàn bộ phủ đệ vô cùng to lớn, ước chừng có tới vài mẫu, tọa lạc ở vị trí trung tâm của tỉnh thành, vô cùng rộng lớn, mặc dù trình độ xa hoa so ra kém xa vương cung, nhưng mức độ hùng vĩ thì không thể xem thường.
– Nhìn phủ thành chủ xây dựng hùng vĩ thế này thì đủ biết tên Ngụy Hoành kia là tham quan rồi.
Trần Tinh lẩm bẩm nói.
Lúc tất cả bọn họ đi tới, trước cửa phủ thành chủ không có một bóng người, ngay cả một tên hộ vệ gác cửa cũng không có, hơn nữa cẩn thận lắng tai nghe thì bên trong phủ đệ cũng vô cùng im ắng.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Người của phủ thành chủ đi đâu hết rồi?
– Không có lấy một bóng người, không phải là nghe được tin nên bỏ chạy rồi đấy chứ?
– Đại nhân, để thuộc hạ vào trước tìm kiếm một phen xem sao.
Rất nhiều cấm vệ quân đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong đó có một tiểu đội trưởng xung phong nhận việc, muốn đi vào tìm kiếm.
– Đợi đã!
Âu Dương Tiêu Sơn vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên lại bị Diệp Huyền cắt ngang, hắn nhíu mày nói:
– Phủ đệ này dường như có chỗ không đúng.
– Đúng là không thích hợp mà, đường đường là phủ thành chủ sao lại không có lấy một người được, hơn nữa, cho dù tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia biết được tin tức chuẩn bị bỏ trốn thì cũng không tới mức mang luôn cả người hầu đi theo chứ, đến cái bóng cũng không có.
Trần Tinh mở miệng nói.
– Không phải là cái này.
Diệp Huyền lắc đầu, nhìn thấy phủ đệ này, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác rất đỗi quỷ dị, giống như ở phía trước đang có nguy hiểm chờ hắn vậy.
Cảm giác của hắn vẫn luôn vô cùng chuẩn xác, cho tới bây giờ chưa hề sai lầm lần nào.
– Để ta tới thử là biết ngay.
Âu Dương Tiêu Sơn rút chiến đao bên hông ra, nhắm ngay cửa chính của phủ thành chủ chém xuống một đao.
Huyền khí do võ giả ngưng luyện ra, bình thường khi tới thiên võ sư tứ giai thì huyền khí sẽ chuyển hóa thành huyền lực, là có thể phóng ra ngoài, Âu Dương Tiêu Sơn thân là võ tông ngũ giai, một đao kia bổ ra lập tức liền có một đạo đao quang sáng chói tung hoành bắn ra, hung hăng chém lên trên cửa chính của phủ thành chủ, phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Đại môn của phủ thành chủ bị chém thành hai, lộ ra hoa viên tiền đình ở bên trong, mà sau khi đao quang chém vào thì giống như đá chìm đáy biển, cư nhiên biến mất vô tung, không có chút động tĩnh nào, im ắng tới mức đáng sợ.
– Hửm, sao công kích của ta lại biến mất rồi, giống như bị vật gì đó nuốt chửng mất vậy.
Trên mặt Âu Dương Tiêu Sơn lộ ra vẻ giật mình.
– Là trận pháp.
Diệp Huyền nói với vẻ ngưng trọng.
Thông qua một kích này của Âu Dương Tiêu Sơn, hắn cũng đã nhìn ra, bên trong phủ thành chủ này có một trận pháp khổng lồ, xem bộ dạng của nó thì cấp bậc chắc chắn không thấp, ít nhất cũng phải là trận pháp ngũ cấp đổ lên, nếu không thì trận pháp tứ cấp bình thường mà đối mặt với công kích của Âu Dương Tiêu Sơn, tuy không tới mức nháy mắt bị đánh tan, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết mới đúng.
– Xem ra tên Ngụy Hoành tỉnh đốc này đã bố trí sẵn cạm bẫy chờ chúng ta chui vào rồi.
Trần Tinh lẩm bẩm nói.
– Huyền thiếu, xin để cho thuộc hạ xung phong dẫn đầu, phá trận pháp này.
Âu Dương Tiêu Sơn lạnh lùng nói.
– Không cần.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
– Như vầy đi, tất cả các ngươi đều theo ta, chúng ta cùng đi vào trong trận pháp này, ta lại muốn xem trận pháp do tên Ngụy Hoành tỉnh đốc này bố trí rốt cuộc đáng sợ thế nào.
Để cho một mình Âu Dương Tiêu Sơn đi vào thì Diệp Huyền cũng không yên tâm, nhưng nếu như để cho phụ thân và mọi người ở lại bên ngoài một mình thì hắn cũng không yên tâm, vạn nhất hắn bị nhốt bên trong trận pháp, đám người Phương Thiên Hồng và Ngụy Hoành lao ra thì phụ thân cùng mọi người sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm, cho nên cách đơn giản nhất chính là tất cả mọi người cùng nhau đi vào, lấy tạo nghệ của Diệp Huyền ở trận pháp thì căn bản không sợ sẽ bị nhốt ở bên trong.
– Tất cả mọi người nghe theo lệnh ta, dựa vào lộ tuyến trận pháp căn bản của Bách Liên Đại Trận, tiến vào bên trong phủ đệ, nếu như xảy ra tình huống gì thì nhất định chớ có khẩn trương, bản chất của trận pháp bình thường chính là đánh lừa cảm giác và huyền thức, nhưng không cách nào thật sự thay đổi vị trí không gian của các ngươi hết, chỉ cần dựa theo cách ứng đối của Bách Liên Đại Trận để ứng biến là được rồi.
Sau khi dặn dò một số điều quan trọng, Diệp Huyền mang theo rất nhiều cấm vệ quân cùng đi vào bên trong phủ đệ, trong đó, những cấm vệ quân cấp bậc thiên võ sư xếp ở ngoài cùng, tiếp theo là những cấm vệ quân cấp bậc địa võ sư, bên trong cùng là người của Diệp gia, trong đó, Âu Dương Tiêu Sơn di chuyển khắp bốn phía, cam đoan có thể tùy thời giúp đỡ bất kỳ người nào.
Ở nơi sâu bên trong phủ thành chủ, bên trong một đại sảnh, một đám người đang tụ tập lại ở đó.
– Phương Thiên Hồng, ngươi xác định Diệp gia này chính là lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh do bệ hạ sắc phong?
Một tên nam tử trung niên mặc hoa phục, tuổi ước chừng gần năm mươi nhíu mày mở miệng, đưa mắt nhìn vào một mặt gương hư vô ở trước mặt, bên trong mặt gương này, nhất cử nhất động của mấy người Diệp Huyền đều hiện ra rõ ràng ở bên trong.