Tiếng hô lớn trong trẻo của nàng vang lên giữa đại sảnh, truyền vào tai mỗi người, thu hút ánh mắt của mọi người về phía này.
Vân Ngạo Tuyết năm nay mới có hai mươi hai tuổi, tam giai địa võ sư, nhị phẩm luyện hồn sư, chính là nữ thần trong cảm nhận của rất nhiều luyện hồn sư trẻ tuổi trong Hồn Sư Tháp. Mỗi luyện hồn sư trẻ tuổi ở Hồn Sư Tháp từng theo đuổi nàng đều bị cự tuyệt thẳng thừng, nay họ thấy Vân Ngạo Tuyết trò truyện sôi nổi với Diệp Huyền, còn làm động tác thân mật như thế, thì không ít nam luyện hồn sư nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt sắc lạnh hẳn lên, ánh mắt của họ tựa hồ có thể đem ra mà giết người được vậy.
– Ngạo Tuyết, không biết là việc gì mà khiến nàng giật mình đến thế, nói ra cho ta nghe thử xem nào?
Một giọng nói tao nhã vang lên bên tai Diệp Huyền, chỉ thấy một thanh niên mặc tử bào chừng trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn nhìn Vân Ngạo Tuyết.
– Không có gì
Hiển nhiên là Vân Ngạo Tuyết không muốn nói cho đối phương nghe.
Thanh niên kia lại chẳng hề để ý điểm ấy, vẫn cứ tươi cười ôn hòa mà rằng:
– Ngạo Tuyết, nghe nói nàng đi Lam Nguyệt thành hai năm, ta đã sắp sửa xin đến Hồn Sư Tháp ở Lam Nguyệt thành đảm nhiệm chức vụ hội trưởng rồi, không ngờ nàng lại trở về đây. Xem ra ông trời vẫn còn chiếu cố chúng ta lắm, lần này chúng ta có thể cùng nhau đi tham dự Phù Quang Đại Hội, chắc chắn đây là duyên phận sắp đặt rồi, hi vọng lần này nàng đừng cự tuyệt ta như trước nữa, nàng cũng biết đấy, trong vương thành này có rất nhiều cô gái theo đuổi ta, thế nhưng các nàng ấy đều không thể làm ta để mắt đến, chỉ có Vân Ngạo Tuyết nàng mới là đối tượng mà Hà Từ Đình ta ngưỡng mộ trong lòng thôi.
Khi người này biểu lộ thái độ ái mộ, cũng biểu đạt một cách cực kì tao nhã.
Vân Ngạo Tuyết nhướng mày nói:
– Hà Từ Đình, giữa ta và ngươi chẳng có quan hệ gì cả, hi vọng ngươi đừng có quấn riết lấy ta.
Hà Từ Đình cũng không ngại, gã nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười bảo:
– Ngươi chính là Diệp Huyền phải không? Ta đã sớm nghe đại danh của ngươi từ lâu, có điều luyện hồn sư khác với những người khác, chỉ sợ ngươi không biết, ở vương quốc chúng ta hàng năm, số lượng luyện hồn sư thiên tài cường đại xuất hiện nhiều không đếm xuể, người đột phá nhất phẩm trước tuổi hai mươi không phải là ít, song rất nhiều người thường là phù dung sớm nở tối tàn, người có thể đi tiếp, cuối cùng đột phá đến nhị phẩm, thậm chí tam phẩm đã ít lại càng ít hơn. Hi vọng lời nói của ta có thể nhắc nhở ngươi ít nhiều, phải tránh kiêu ngạo, tránh nóng nảy. Có lẽ ngươi không biết ta nhỉ, ta tên là Hà Từ Đình, đệ nhất thiên tài luyện hồn sư của Hồn Sư Tháp, hai mươi tư tuổi, nhị phẩm đỉnh phong.
Nói đoạn, Hà Từ Đình trực tiếp vươn tay phải ra trước mặt Diệp Huyền, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
– Vân Ngạo Tuyết lão sư, ở đây nhàm chán quá, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.
Tuy Hà Từ Đình từ đầu tới cuối vẫn đeo một nụ cười ôn hòa, mỗi câu nói ra nghe cũng rất chi là khách khí, thế nhưng trong mắt Diệp Huyền thì đối phương lại giả dối vô cùng. Bất luận người này thể hiện ra ngoài nho nhã lễ độ thế nào, Diệp Huyền trước sau chỉ cảm nhận được sự kiêu ngạo và thái độ bề trên trịch thượng phát ra từ xương tủy gã mà thôi. Tất thảy sự ôn hòa gã thể hiện ở bề ngoài đều chỉ là một lớp mặt nạ ngụy trang, trong tâm khảm lại khinh thường Diệp Huyền đến cùng cực.
Đối với người như thế, Diệp Huyền căn bản lười phản ứng.
Thấy Diệp Huyền chẳng thèm liếc mắt nhìn mình một cái mà còn cùng Vân Ngạo Tuyết đi thẳng sang chỗ khác, cánh tay phải Hà Từ Đình đang vươn ra nhất thời cứng đờ giữa không trung, sắc mặt gã trở nên cực kì khó coi chỉ trong nháy mắt, ánh mắt biến đổi mấy lượt, cuối cùng lại khôi phục nụ cười nhã nhặn lúc đầu:
– Ta nghe nói Diệp Huyền ngươi có phong cách rất độc đáo, chẳng làm bộ với ai bao giờ, tại hạ hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến tận mắt, quả nhiên là tai nghe không bằng mắt thấy nhỉ, tính cách thế này mới là phóng khoáng chẳng biết kiêng nể ai, tại hạ bội phục. Ngạo Tuyết, nghe nói Diệp Huyền từng là đệ tử của nàng, đúng là danh sư xuất cao đồ, không bằng nàng dẫn tiến cho ta một chút đi.
– Không cần phải thế!
Vân Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp lời.
Tuy liên tiếp bị Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết cự tuyệt thẳng thừng, nhưng nét tươi cười trên khuôn mặt Hà Từ Đình lại trước sau không hề biến mất, ngược lại gã còn cười bảo:
– Đương nhiên là cần chứ, nghe nói Diệp Huyền này có quan hệ không giống bình thường với Khô Trần phó hội trưởng, cha ta Hà Chấn cũng là Hồn Sư Tháp phó hội trưởng, huống chi ba chúng ta đều là thành viên tổ thiên tài đi tham dự Phù Quang đại hội lần này, từ nhỏ ta đã cực kì kính nể Khô Trần phó hội trưởng, chúng ta càng nên trao đổi học tập về phương diện luyện hồn một chút mới đúng. Ta tin rằng ánh mắt của Khô Trần phó hội trưởng nhất định là có chỗ độc đáo riêng, sẽ không tùy tiện kéo một luyện hồn sư không làm cho người ta nể phục vào cho đủ số đâu, tin là Diệp Huyền huynh đệ sẽ không từ chối yêu cầu này của ta chứ?
Trong giọng điệu của Hà Từ Đình mang theo một tia khích tướng.
– Không có hứng thú.
Diệp Huyền từ chối ngay tắp lự, vẫn không thèm liếc mắt nhìn Hà Từ Đình.
Khóe mắt Hà Từ Đình giật giật hai cái, dường như có nộ khí đang quấn quanh, nhưng cuối cùng gã vẫn nhẹ cười bảo rằng:
– Chẳng lẽ Diệp Huyền huynh đệ không có tự tin với chính bản thân mình hay sao?
Diệp Huyền thản nhiên đáp lời:
– Ta có tự tin hay không, liên quan quái gì đến ngươi chứ?
– Ngươi!
Nộ khí tóe ra từ hai con mắt của Hà Từ Đình, thế nhưng gã mau chóng nén xuống, cố gắng giữ lấy dáng vẻ phong độ của mình, chẳng qua nụ cười tươi rói trên khóe miệng có vẻ thiếu tự nhiên nghiêm trọng so với lúc trước.
– Ôi, Diệp Huyền huynh đệ tuổi còn nhỏ mà tính tình thì chẳng nhỏ chút nào, có điều cần gì phải ăn nói như thế cơ chứ, ngươi ta đều là thiên tài đệ tử của Hồn Sư Tháp, thay mặt Lưu Vân Quốc tham dự Phù Quang Đại Hội, đâu phải là kẻ thù kẻ địch gì của nhau đâu, sao không hữu hảo với nhau một chút? Ngươi thấy ta nói đúng không?
– Sao? Ta thích nói năng như thế đấy, liên quan đếch gì đến ngươi?
– Các hạ cứ thế này còn muốn trao đổi đàng hoàng nữa hay thôi?
Hà Từ Đình tức giận đến mức thất khiếu đều bốc khói, thế nhưng trước mặt bao nhiêu luyện hồn sư, gã vẫn rất nỗ lực duy trì phong độ.