– Không cần, cáo từ.
Diệp Huyền chắp chắp tay, quay người rời đi.
Đôi mắt Hạ Thất Tịch tối sầm lại, nhìn thấy Diệp Huyền kiên quyết như thế cho nên không nói gì nữa, chỉ có thể nhìn thân ảnh Diệp Huyền biến mất trong sơn cốc.
– Hừ, đồ không biết tốt xấu, Hạ Thất Tịch sư tỷ mời ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi lại cự tuyệt.
Một gã đệ tử Thiên Kim quốc hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thất Tịch lườm hắn một cái, tên đệ tử này ngượng ngùng cuối đầu xuống nhưng trong lòng rất thoải mái.
Khá tốt tiểu tử kia thức thời, nếu như gia nhập vào ta sẽ làm cho ngươi đẹp mặt.
Vào lúc này đám đệ tử Hỏa Ô quốc nơi này không ngừng trao đổi với nhau một lúc.
– Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?
– Đúng vậy a, hội trưởng đại nhân đã thông báo, nếu như trong phù quang bí cảnh gặp được đệ tử Lưu Vân quốc, có cơ hội tuyệt đối không thể để chúng còn sống ra ngoài.
– Đặc biệt là Diệp Huyền, hội trưởng đại nhân cũng đã có nói, chỉ cần bắt Diệp Huyền, đạt được phương pháp phối chế Lam Tinh thảo vũ hồn trên người của hắn, chúng ta lấy được thu hoạch trong phù quang bí cảnh không cần nộp lên trên, thậm chí còn có ban thưởng lớn.
– Sư tỷ, ngươi nói gì đi.
– Nếu ngươi không nói chuyện, chúng ta sẽ đi qua đấy.
– Nếu như không đi theo, ta sợ Diệp Huyền chạy thoát.
Vài tên thanh niên nói chuyện vang lên trong đầu của Văn Kiều Muội.
Trong đội ngũ Hỏa Ô quốc dùng thực lực Văn Kiều Muội mạnh nhất, nàng là luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, Địa Vũ Sư tam trọng, những người khác cơ bản đều là nhị phẩm sơ kỳ, Địa Vũ Sư nhất nhị trọng, cho nên đều nghe theo lệnh của Văn Kiều Muội.
Văn Kiều Muội nghe theo đề nghị của mọi người, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng cắn răng một cái, nàng đã có quyết định.
– Hạ Thất Tịch, mấy vị, không có ý tứ, chúng ta có việc phải xử lý, tạm thời tách nhau ra, nếu hữu duyên sẽ còn gặp lại.
Dứt lời, Văn Kiều Muội cũng mặc kệ đám người Hạ Thất Tịch phản ứng thế nào, nàng vừa chắp tay liền mang theo ba tên đệ tử khác nhanh chóng đuổi theo hướng của Diệp Huyền biến mất…
– Bọn họ đang làm gì…
Một gã đệ tử Thiên Kim quốc lúc này còn khó hiểu.
– Hừ, còn phải hỏi sao, nhất định là đuổi theo Diệp Huyền chứ làm gì.
– Hỏa Ô quốc và Lưu Vân quốc luôn luôn đối địch với nhau, đệ tử hai nước nếu gặp nhau trong phù quang bí cảnh nhất định là cục diện ngươi chết ta sống, tiểu tử kia sắp không may.
– Hừ, người đúng là quá ngu ngốc, nếu lúc trước gia nhập chúng ta, chỉ sợ đệ tử Hỏa Ô quốc còn không dám công nhiên động thủ, hắn dám rời đi một mình, không phải tìm chết thì là cái gì.
Đệ tử Thiên Kim quốc cười lạnh liên tục.
– Tất cả im miệng cho ta.
Hạ Thất Tịch quát một tiếng, sắc mặt hết sức khó coi.
Trong nội tâm nàng cũng đang lo lắng Diệp Huyền, Diệp Huyền chính là quán quân phù quang đại hội lần này, tạo nghệ luyện hồn học của hắn vô cùng kinh người nhưng dù sao hắn chưa tới hai mươi, tạo nghệ võ học của hắn chưa chắc đã mạnh bao nhiêu.
Bốn người Văn Kiều Muội đều là cường giả Địa Vũ Sư, một mình Diệp Huyền làm sao có thể đào thoát trong tay của bốn người kia chứ? Nếu hắn chết ở nơi này như thế, đối với liên minh mười ba nước chính là tổn thất to lớn.
Nghĩ đến đây nội tâm của nàng vô cùng lo lắng.
Không được, tuyệt đối không thể để cho Diệp Huyền chết ở chỗ này.
– Đi, chúng ta cùng đi xem một chút.
Sắc mặt Hạ Thất Tịch biến hóa vài lần, mở miệng nói.
Vài tên thanh niên đều giật mình.
– Sư tỷ, đây là chuyện của đám người Hỏa Ô quốc và Lưu Vân quốc, chúng ta không cần chộn rộn vào đâu.
Một gã thanh niên nghi ngờ.
– Như thế nào, chẳng lẽ ngay cả ta nói cũng không nghe sao?
Hạ Thất Tịch trừng mắt.
Vài tên thanh niên lúc này không nói lời nào.
Ngay sau đó bốn người hóa thành hào quang bay về hướng đám người Văn Kiều Muội vừa biến mất.
– Các ngươi nói có phải sư tỷ vừa ý tiểu tử kia hay không?
Trong quá trình truy tung, vài tên thanh niên không nhịn được âm thầm trao đổi với nhau.
– Chắc có lẽ không đâu, tiểu tử kia hà đức hà năng gì có thể được sư tỷ ưu ái chứ?
– Hắn chính là quán quân phù quang đại hội lần này ah.
– Quán quân thì thế nào, còn không phải là một tên gà con đi một mình hay sao?
– Đúng thế, chẳng lẽ sư tỷ nhìn trúng Lam Tinh thảo vũ hồn của hắn hay sao?
Một gã thanh niên đột nhiên mở miệng, ngay sau đó ánh mắt của vài người khác tỏa sáng.
– Đúng vậy, tại sao ta không nghĩ tới chứ, nhất định là như vậy, tiểu tử kia có phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ sinh ra tác dụng lớn với võ giả, lúc trước ngay cả Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng than thở không thôi, chỉ cần chúng ta đạt được Lam Tinh thảo vũ hồn, còn buồn về sau không có ngày tốt lành hay sao?
– Tốt, ta nói vì sao đám người Văn Kiều Muội rời đi vội vả như vậy, thì ra là vì phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn ah.
– Gia hỏa Hỏa Ô quốc chính là một đám bạch nhãn lang, chúng ta hảo ý liên hợp hành động với bọn chúng, không nghĩ tới vì lợi ích, đảo mắt liền vứt bỏ chúng ta đi độc chiếm.
– Đi, chúng ta nhanh một chút, cũng không nên để đám người Hỏa Ô quốc đắc thủ.
Nói đến đây tốc độ của vài tên thanh niên còn có chút không tình nguyện cũng bay nhanh hơn, ngược lại càng làm Hạ Thất Tịch nghi hoặc không thôi, vì sao mấy tiểu tử kia lại tích cực như thế.
Tại góc cua cách đám người Hạ Thất Tịch chừng vài dặm, Diệp Huyền đang bay đi liền dừng lại, hắn nhìn sang một đống loạn thạch cách đó không xa, cười lạnh nói:
– Đám người các ngươi rãnh rỗi nên chạy tới trơớc mặt ta, lại mai phục tại đây, cho rằng ta ngu ngốc sao?
Trong đám loạn thạch đột nhiên có bốn đạo thân ảnh bay ra ngoài và vây quanh Diệp Huyền, chính là bốn người Văn Kiều Muội.
– Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cảm giác nhạy cảm như vậy, đáng tiếc cho dù nhạy cảm thế nào cũng vô dụng, bị chúng ta vây quanh, cho dù ngươi chắp cánh cũng kho thoát, cho ngươi cơ hội, ngoan ngoãn giao phương pháp cô đọng Lam Tinh thảo vũ hồn ra đây, có lẽ còn có một con đường sống, nếu không ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi.
Một tên thanh niên gương mặt dài xuất hiện, hắn cười lạnh mở miệng, ngữ khí cao cao tại thượng giống như có thể quyết định sinh tử của Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn bốn người:
– Ngươi cho rằng bằng mấy người các ngươi có thể lưu ta lại?
– Ha ha.