Hiện tại trong động nham thạch phía trên, nhân loại và yêu thú đã chiến đấu đạt tới tình trạng cực kỳ nguy cấp.
Từ thực lực chỉnh thể, yêu thú trước mắt còn vượt qua nhân loại, nhưng đám người Chúc Thiên Lam hội trưởng lúc này không ngừng bố trí đại trận.
Xích Viêm ba đại Huyền thú cường đại nhưng không thể làm gì trận pháp của nhân loại, song phương lúc này lâm vào cục diện bế tắc.
– Không có nghĩ tới bảo vật tại nơi này chính là Thất Thải Hoa Liên trong truyền thuyết, đây chính là bảo vật thất giai ah, một khi ăn vào, căn bản không cần luyện chế cũng có thể giúp võ giả dưới lục giai vô điều kiện tấn cấp một giai, sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ?
Tại khu vực hẻo lánh của hang động, ba người Dạ Phồn Tinh hưng phấn không thôi, bọn chúng khẩn trương nhìn nhân tộc và yêu tộc đánh nhau.
– Thất Thải Hoa Liên sao?
Loan Hồng cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hoa Liên nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Sư huynh.
Đám người Dạ Phồn Tinh không nhịn được nhắc nhở.
Loan Hồng lúc này mới thanh tỉnh và lẩm bẩm:
– Không đúng.
– Sư huynh, ngươi nói cái gì?
– Ta nói không đúng.
Đôi mắt Loan Hồng bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt.
– Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược nghịch thiên nhưng khí tức của nó hoàn toàn tập trung vào phương diện tính mạng và huyền lực, gốc Thất Thải Hoa Liên này lại tỏa ra năng lượng hỏa hệ nồng đậm như thế, hơn nữa hình thành năng lượng hỏa diễm đốt cháy võ giả tới gần nó, đây chính là điểm không bình thường.
Loan Hồng vừa nói như vậy, ba người Dạ Phồn Tinh cũng cau mày suy nghĩ.
Bọn họ tới từ đại tông môn, bọn họ hiểu nhiều hơn đám người Chúc Thiên Lam.
Lúc trước Loan Hồng chưa nói thì bọn họ không phát hiện, vừa nói như vậy liền phát hiện không đúng, gốc Thất Thải Hoa Liên phát ra khí tức hỏa hệ quá nồng đậm.
– Khí tức hỏa diễm thập phần nồng đậm, lúc trước chúng ta chưa đi vào trong hang động còn tưởng rằng dị bảo là địa hỏa nào đó…
Chu Lương không tự kìm hãm được nói ra.
Trong đầu Loan Hồng có linh quang xuất hiện.
Địa hỏa?
– Đúng, ta biết rõ vì cái gì Thất Thải Hoa Liên không đúng rồi, lực lượng hỏa diễm của nó quá nồng đậm, tuyệt đối thuộc về cấp bậc dị hỏa.
– Hẳn là phía dưới dung nham còn có địa hỏa tồn tại hay sao?
So với Thất Thải Hoa Liên, tầm quan trọng của địa hỏa cao hơn nhiều lắm.
– Ba người các ngươi ở lại nơi này nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hoa Liên, lực lượng hỏa diễm còn ở dưới lòng đất, ta đi xuống mặt đất điều tra.
Loan Hồng dứt lời liền biến mất tại chỗ.
Tế đàn trong lòng đất, Diệp Huyền đang tìm cách phá cấm chế.
Hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế như vậy, bởi vậy lúc trước có phá giải huyền phù, hiện tại hắn biết rõ cấm chế được bố trí như thế nào.
Nếu như biết rõ ràng điểm ấy, chẳng những trợ giúp hắn phá giải cấm chế rất tốt, tạo nghệ trận pháp của hắn về sau sẽ có tăng tiến.
Diệp Huyền vận chuyển huyền khí do Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết sinh ra nên cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa bản thân hắn là trận pháp đại sư cực kỳ cường đại, tuy huyền thức còn kém xa nhưng trải qua phân tích một thời gian ngắn, rốt cục hắn cũng phát hiện ra điểm bất thường của cấm chế.
Tuy cấm chế này không giống cấm chế bình thường nhưng bất cứ cấm chế gì cũng cần năng lượng duy trì, đều cần kết cấu chèo chống, Diệp Huyền từ góc độ này đã phân tích ra tình huống của cấm chế.
Hao phí chừng nửa canh giờ, rốt cuộc Diệp Huyền tìm ra cách phá giải cấm chế.
Oanh!
Cấm chế vừa vỡ, lực lượng hỏa diễm đáng sợ từ trong cấm chế bùng nổ và bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Dùng cường độ thân thể Diệp Huyền, chỉ trong nháy mắt áo bào bên ngoài thân thể của hắn đã hóa thành tro tàn, đồng thời thân thể cũng bị thiêu đốt.
– Lực lượng hỏa diễm cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù Diệp Huyền mới là Địa Vũ Sư tam trọng nhưng tu luyện Cửu Chuyển Thánh Thể cho nên cường độ thân thể của hắn vượt xa Thiên Vũ Sư bình thường, chỉ có thân thể như vậy mới có thể kiên trì không bị đốt thành tro tàn khi đối mặt với lực lượng vô tận dung hỏa phát ra tự nhiên.
Diệp Huyền bất chấp khiếp sợ, hắn vội vàng dùng hồn thúc bắt đầu luyện hóa vô tận dung hỏa.
– Ngươi là ai?
– Nhân loại hèn mọn, không ngờ muốn thu phục ta?
Bên trong vô tận dung hỏa sinh ra chấn động mơ hồ, hiển nhiên là ý chí của vô tận dung hỏa mới sinh.
Ngay sau khi ý chí truyền tin tức đã có lực lượng đáng sợ ập tới.
Đùng đùng đùng đùng…
Mặt ngoài thân thể Diệp Huyền đã bị đốt trọi, huyết nhục sắp bị đốt thành hư vô.
Diệp Huyền bất động thanh sắc, nhanh chóng ném một tâận bàn ra ngoài, đại lượng trận bàn vây quanh người hắn và ngăn cách lực lượng hỏa diễm.
Sau khi biết rõ có khả năng là thiên hỏa, hai ngày qua Diệp Huyền đã làm không ít chuẩn bị, chuyên môn luyện chế rất nhiều trận pháp và tâận bàn có thể ngăn cách lực lượng hỏa diễm.
Có những trận pháp này gia trì, lực lượng hỏa diễm tiến vào thân thể Diệp Huyền cũng bị yếu đi một nửa.
Nắm lấy thời cơ, Diệp Huyền lúc này toàn lực phóng thích hồn thức bản thân điên cuồng khắc vào trung tâm của vô tận dung hỏa.
– Nhân loại, ngươi dám khắc khí tức của ngươi vào trong ta, không, ngươi còn luyện hóa ta? Ngươi làm như thế nào?
Lúc trước vô tận dung hỏa tiến công phản kích Diệp Huyền nhưng chỉ là vô thức, ý thức mơ hồ của nó vẫn thả đại bộ phận tinh lực vào Thất Thải Hoa Liên, chuẩn bị dựa vào Thất Thải Hoa Liên hấp thu huyền lực của yêu thú và nhân loại ở bên ngoài.
Hiện tại phát hiện Diệp Huyền có thể luyện hóa chính mình cho nên nó vô cùng kinh hoàng, đồng thời dùng đại bộ phận tinh lực ngăn cản Diệp Huyền.
Rầm rầm rầm!
Lúc trước còn có đại bộ phận trận bàn ngăn cách hỏa diễm của vô tận dung hỏa, hiện tại chúng không ngừng nổ tung, đồng thời còn có khí tức mạnh hơn trước gấp vài lần bao phủ lên người Diệp Huyền.
Thân thể Diệp Huyền lúc này đã cháy đen, hơn nữa còn lan vào trong thân thể.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng hoảng hốt, tiếp tục như vậy căn bản không đợi hắn luyện hóa vô tận dung hỏa thì hắn đã bị đốt thành tro bụi.
Dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc Diệp Huyền bất chấp chuyện khác, lập tức thúc dục tánh mạng vũ hồn của mình.
Tánh mạng vũ hồn vừa xuất hiện, sinh mệnh lực cường đại lưu chuyển trong thân thể Diệp Huyền, nhanh chóng tu bổ thân thể của hắn.
Một bên là hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, một bên là khí tức sinh mệnh không ngừng chữa trị.
Da thịt, cơ bắp, thậm chí xương cốt không ngừng bị phá hủy và khôi phục, từ đó làm cho Diệp Huyền đứng giữa bờ vực sống và chết, tư vị khó chịu trong đó không thể dùng lời lẽ biểu đạt thành lời.