Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nghe xong nghi hoặc đưa vào một chút vũ hồn chi lực, viên châu màu đen tỏa ra hồn lực cực kỳ yếu ớt, hồn lực nhanh chóng thẩm thấu vào trong hồn hải của các nàng, hai người còn cảm giác được hồn hải của mình tăng lên một ít.
– Hí!
Hai người lập tức hít khí lạnh.
– Rốt cuộc là vật gì? Có thể trực tiếp tăng tu vi hồn lực của chúng ta lên?
Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch thất kinh hỏi.
– Đây chính là hồn châu!
Diệp Huyền nói.
– Hồn châu là gì?
– Hồn châu là đồ vật cực kỳ đặc thù, có chút cùng loại với yêu hạch của yêu thú, cũng giống hồn tinh Huyền thú, yêu hạch thông qua tế luyện có thể tăng tu vi huyền lực của chúng ta, hồn tinh thông qua hấp thu sẽ tăng tu vi vu hồn, thông qua hấp thu hồn châu cũng như các ngươi cảm nhận được, nó có thể gia tăng hồn lực của chúng ta..
Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng:
– Ta đã từng nghe nói qua, hồn châu xuất hiện trong thân thể của hồn thú, chúng ta đánh chết yêu thú như vừa rồi căn bản không phải yêu thú gì, mà hẳn là hồn thú trong truyền thuyết.
– Hồn thú?
Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết liếc nhau, ánh mắt có chút mê mang, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua hồn thú.
Diệp Huyền cũng không để ý.
Trên thực tế hồn thú là bí mật trên đại lục Thiên Huyền, tuyệt đại đa số người chưa từng nghe nói qua hồn thú, ngay cả Diệp Huyền cungx chỉ nghe thấy nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Cho nên ngay từ đầu mới không có nhận ra.
Kiếp trước hắn tại Huyền Vực đã từng nhìn thấy qua một ít hồn châu ho nên mới có thể nhận ra hồn châu.
– Hai hạt châu này cho các ngươi.
Diệp Huyền giao hai hạt châu còn lại cho Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.
– Ngươi không cần sao?
Hai người đều khẽ giật mình.
– Có lẽ hai hạt châu này là tam giai, đối với ta mà nói cũng không có có tác dụng gì.
Hồn châu tăng lên nhưng thật ra có hạn chế, hồn châu có thể vô điều kiện tăng hồn lực của luyện hồn sư lên nhưng không thể vượt qua cấp bậc của hồn châu.
Cũng tỷ như Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng hồn châu tam giai hoàn toàn có thể giúp các nàng vượt qua nhị phẩm đỉnh phong, hơn nữa bước vào cảnh giới tam phẩm, cuối cùng đạt tới tam phẩm đỉnh phong.
Khi hồn lực Diệp Huyền đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, phục dụng hồn châu tam phẩm cũng không có bao nhiêu hiệu quả, chỉ có hồn châu tứ phẩm mới có thể trợ giúp hồn lực của hắn mượt mà, về phần muốn đột phá từ tứ phẩm lên ngũ phẩm càng phải có được hồn châu ngũ phẩm mới được.
– Không nghĩ tới này thậm chí có hồn châu xuất hiện, chỉ cần ta có thể tìm được hồn thú ngũ phẩm sẽ có hi vọng đột phá hồn lực lên ngũ phẩm, cho dù lui một bước tìm được hồn thú tứ giai cũng có giúp hồn lực của ta đạt tới tứ phẩm viên mãn, cũng đánh tốt trụ cột đột phá ngũ phẩm đánh.
Trong nội tâm Diệp Huyền âm thầm kích động, không có gì làm hắn hưng phấn bằng bao vật có thể gia tăng thực lực lên cao hơn, hơn nữa hồn châu thập phần thưa thớt, cho dù trong Huyền Vực cũng là chí bảo, có tiền cũng không mua được.
Chỉ cần có thể sưu tập được một ít hồn châu, mặc kệ đi êến nơi nào trên đại lục cũng có thể bán được giá cao.
Tại một nơi trong phong cấm chi địa cách Diệp Huyền chừng mấy ngàn dặm.
Ba người Loan Hồng kích động nhìn viên châu màu đen trong tay.
– Hồn châu, thứ này nhất định là hồn châu, ta từng gặp được trong một bản cổ tịch, thời đại viễn cổ, trên đại lục Thiên Huyền có hồn thú nhất tộc, chúng có thể thai nghén hồn châu, thai nghén ra hồn châu có thể giúp luyện hồn sư gia tăng hồn lực.
Đôi mắt Loan Hồng đỏ bừng, hắn kích động không nhỏ.
– Có đồ vật tốt như thế, chúng ta phải thu thập nhiều hơn mới được.
– Đi!
Ba người nhanh chóng bay về phía trước.
Mà ở địa phương khác.
– Hạt châu màu đen này là cái gì, có thể tăng hồn lực của chúng ta lên, không được, chúng ta nên tìm nhiều hơn một ít, nói không chừng hồn lực có thể đột phá trong di tích.
Tất cả cường giả tiến vào phong cấm chi địa cũng biết đặc tính của hồn châu, cả đám kích động và đi tìm kiếm ở các nơi.
Mặc dù trong không gian thần bí này không có bí tịch, huyền bảo nhưng có được hồn châu gia tăng hồn lực của luyện hồn sư, đối với những luyện hồn sư như bọn họ mà nói còn nghịch thiên hơn bất cứ bảo bối gì đó nhiều lắm.
Trừ cường giả nhân loại ra, có một đạo thân ảnh màu vàng không ngừng phi hành trong không gian đen kịt.
Tốc độ của nó cực nhanh, những nơi đi qua, một ít hồn thú trên mặt đất không ngừng kêu gào.
– Đám nghiệt súc này không có đầu óc.
Kim Lân khinh thường nhìn đám hồn thú phía dưới, nó đạp một chân xuống đất, rầm rầm rầm, dưới đáy hơn mười đầu hồn thú đều nổ tung và hóa thành hào quang màu đen, chúng lại bị giam cầm trong hư không, cũng không thể động đậy chút nào.
Gặc… Gặc….
Kim Lân lập tức hấp thu hồn châu vào trong miện và cắn nuốt.
– Ân, rất lâu không có nếm qua hương vị hồn châu, vẫn không tồi.
Đôi mắt màu vàng của nó mang theo thần thái hưởng thụ.
– Gia hỏa đáng chết, rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào?
Cái mũi của nó ngửi ngửi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
– Khí tức của tên kia đang ở hướng này, sau khi tiến vào phong cấm chi địa, nhìn ngươi chạy đi đâu.
Sâu trong mắt Kim Lân bắn ra hào quang hưng phấn, nó nhanh chóng hóa thành hào quang màu vàng bay thẳng về phía chân trời.
Hiển nhiên Diệp Huyền cũng không biết mình đã bị Kim Lân nhìn chằm chằm vào, hắn đang đi tìm hồn thú ở các nơi.
Trên đường đi bọn họ đánh chết đa số là hồn thú tam giai, hồn thứ tứ giai hồn chỉ có ba con mà thôi.
Chính ba con hồn thứ tứ giai này đã trợ giúp hồn lực Diệp Huyền từ tứ phẩm đỉnh phong đạt tới tứ phẩm viên mãn, Diệp Huyền có thể cảm giác được chỉ cần hồn lực của mình có một tia cơ hội là có thể đột phá đến ngũ phẩm.
Cơ hội như vậy thập phần khó khăn, dù sao tu vi kém nhau một trọng, khoảng cách ngũ giai còn một đoạn nhất định, nếu như tu vi hồn lực tăng lên quá nhanh, vượt qua cấp bậc võ giả quá nhiều cũng không phải một chuyện gì tốt.
Hai người Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết, phục dụng đại lượng hồn châu cho nên hồn lực tăng lên rất nhiều.
Trong đó Vân Ngạo Tuyết trực tiếp từ nhị phẩm đột phá tới tam phẩm, thậm chí đạt tới tam phẩm trung kỳ.
Mà Hạ Thất Tịch vốn có hồn lực tam phẩm sơ kỳ, hiện tại cũng đạt tới tam phẩm hậu kỳ, khoảng cách tam phẩm đỉnh phong cũng không còn bao xa.