Tất cả mọi người nhìn thấy trên mặt Hà Chấn vô cùng vui mừng, trong nội tâm lập tức sinh ra một tia hi vọng, xem ra cự thú màu vàng cũng không có lấy gì cả Hà Chấn, nếu không Hà Chấn tiếp nhận trữ vật giới chỉ cũng không có hưng phấn như thế.
Kế tiếp là Khô Trần và Đông Phương Ngôn Ngữ.
Hai người giao trữ vật giới chỉ của mình ra, sắc mặt có chút tiếc nuối.
Trong trữ vật giới chỉ có bảo vật nên bọn họ vô cùng thất lạc, trong đó còn có hồn châu chưa kịp hấp thu và đóa Thất Thải Hoa Liên.
Đặc biệt là đóa Thất Thải Hoa Liên, sở dĩ tới bây giờ chưa hấp thu cũng là vì sao khi trở về muốn phân phối lại, gốc Thất Thải Hoa Liên kia được an bài tốt sẽ giúp Lưu Vân quốc nhiều ra hai gã Vũ Tôn lục giai, khi đó sẽ gia tăng thực lực chỉnh thể quốc gia lên cao hơn.
Chỉ tiếc hiện tại…
Hai người âm thầm thở dài nhìn cự thú màu vàng lựa chọn trong trữ vật giới chỉ.
Tả Nhất Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho nên hắn cười lạnh hả hê khi người khác gặp nạn.
– Cho dù đoạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên thì thế nào, đến cuối cùng còn không phải tiện nghi cự thú màu vàng, thật sự là ngu ngốc.
Khi thực lực đám người Đông Phương Ngôn Ngữ biến hóa, Tả Nhất Minh đã biết rõ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đoạt được Thất Thải Hoa Liên nhưng không có phục dụng, hiện tại nhìn thấy hai người có sắc mặt như tro tàn, trong nội tâm Tả Nhất Minh thoải mái không nhỏ.
Sau khi lựa chọn một lúc, Kim Lân ném trữ vật giới chỉ về cho hai người.
– Được, các ngươi có thể đi.
Hai người phân biệt tiếp nhận trữ vật giới chỉ của mình, sau đó bọn họ sững sốt.
Trong trữ vật giới chỉ của bọn họ trừ thiểu mất một ít tài liệu linh dược cao đẳng ra, những vật khác không thiếu kiện nào, càng làm cho bọn họ khiếp sợ là, Thất Thải Liên Hoa đặt trong trữ vật giới chỉ của Đông Phương Ngôn Ngữ vẫn còn, không có bị cự thú màu vàng cướp đi.
Vận khí quá tốt hay sao?
Hai người đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, từ phương thức cự thú màu vàng lựa chọn có thể thấy được nó lựa chọn đồ vật linh dược đầu tiên nhưng vì cái gì lưu lại Thất Thải Hoa Liên đến?
Tuy kinh hỉ, nghi hoặc và khiếp sợ nhưng Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần vẫn vội vã đi vào trong cột sáng.
Trước khi đi hai người mắt nhìn Diệp Huyền, đồng thời truyền âm nói:
– Diệp Huyền, lát nữa ngươi chú ý chút, không nên giữ lại đồ vật, cự thú màu vàng dễ nói chuyện, cẩn thận một ít là có thể.
Nói xong lời này hai người đồng thời đi vào cột sáng, biến mất không thấy gì nữa.
– Kế tiếp là các ngươi.
Cự thú màu vàng chỉ vào đám người Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam.
Đám người Chúc Thiên Lam lúc này đều giao trữ vật giới chỉ ra.
– Điện hạ, trong trữ vật giới chỉ của gia hỏa này chỉ có…
Kim Lân làm bộ chọn lựa, âm thầm nhìn bảo vật trong trữ vật giới chỉ sau đó báo cho Diệp Huyền.
Đối với hai người Chúc Thiên Lam, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khách khí, hắn chọn bảo vật hữu dụng trong trữ vật giới chỉ sau đó ném lại cho hai người.
Đương nhiên Diệp Huyền cũng không có càn quét sạch sẽ, ít nhất lưu lại một nửa đồ vật.
Hai người Chúc Thiên Lam tiếp nhận trữ vật giới chỉ, trên mặt không có bất kỳ bất mãn nào, vội vàng tiến vào trong truyền tống trận rời đi.
Sau đó Kim Lân lại chỉ vào tên phó hội trưởng Đông Thăng quốc.
Sau khi vơ vét tám phần bảo vật của phó hội trưởng, Kim Lân cũng cho hắn rời đi.
Đến bây giờ trước tế đàn chỉ còn lại ba người Loan Hồng, Tả Nhất Minh và Diệp Huyền.
– Yêu vương đại nhân, bây giờ tới phiên ta a?
Tả Nhất Minh chủ động tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết các nàng bắt đầu, tất cả mọi người có thể bình yên rời khỏi nơi đây, trong nội tâm Tả Nhất Minh cũng không còn sợ hãi và lo lắng.
Chỉ cần thái độ cung kính một chút, không cần giữ lại bảo vật thì cự thú màu vàng sẽ thả bọn họ rời đi.
Căn cứ vào sắc mặt của mọi người, cự ths màu vàng cũng không có lấy đi tất cả bảo vật, hoặc nhiều hoặc ít đều lưu cho bọn họ một ít, thậm chí có thể lưu đại bộ phận.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Tả Nhất Minh đã chủ động dâng trữ vật giới chỉ của mình lên, bộ dạng chờ mong.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Tả Nhất Minh, Kim Lân không để ý đến ánh mắt chờ mong của Tả Nhất Minh chờ, nó đưa ánh mắt nhìn ba người Loan Hồng.
– Ba người các ngươi giao bảo vật ra đây.
– Chúng ta?
Ba người Loan Hồng khẽ giật mình, dựa theo trình tự dường như sau đó mới tới bọn họ.
– Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không muốn?
Đôi mắt màu vàng của Kim Lân ngưng tụ, lạnh giọng nói.
– Không phải, không phải.
Trong lòng ba người Loan Hồng cắn răng giao trữ vật giới chỉ tới phía trước nhưng trong lòng thì lạnh như băng.
Hừ, chỉ là một con yêu vương mà thôi, hiện tại giao trữ vật giới chỉ cho ngươi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, không bao lâu nữa phù quang bí cảnh cũng thuộc về Huyền Cơ Tông khống chế, đến lúc đó Vũ Vương của Huyền Cơ Tông chúng ta sẽ tới tính sổ với ngươi.
Huyền Cơ Tông với tư cách là thế lực đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên tự nhiên có được cường giả thất giai Vũ Vương, hơn nữa không chỉ có một, một khi phù quang bí cảnh rơi vào trong tay Huyền Cơ Tông thời điểm phù quang bí cảnh mở ra lần tiếp theo, cường giả Vũ Vương sẽ đi vào phù quang bí cảnh tiến hành càn quét một phen.
Đến lúc đó không gian hồn thú cũng không mất đi, đám người Loan Hồng rất muốn biết chờ mười năm sau yêu vương bị cường giả Vũ Vương của Huyền Cơ Tông vây quét sẽ có biểu lộ gì.
Làm cho đám người Loan Hồng nghi hoặc là, cự thú màu vàng thu trữ vật giới chỉ cũng không yêu cầu trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền, cũng không có ý thả bọn họ rời đi.
– Yêu vương đại nhân, tiểu tử này còn chưa có giao trữ vật giới chỉ…
– Diệp Huyền, còn không giao trữ vật giới chỉ của ngươi cho yêu vương đại nhân.
– Yêu vương đại nhân, người này này chính là thiên tài trong nhân loại, trên người có được không ít bảo vật.
Trong nội tâm Loan Hồng hơi có chút lo lắng, cũng không dám nói ra, liên tục quát lớn với Diệp Huyền.
– Các ngươi mấy, đều chớ đi.
Đối mặt mấy người quát lớn, cả quá trình này Diệp Huyền không có chuyện gì, giờ phút này rốt cuộc cười lạnh.
– Ngươi nói cái gì?
Mấy người Loan Hồng lúc này giật mình, thần sắc Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt tự nhiên làm cho nội tâm bọn họ cảm thấy không ổn.
– Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bốn người các ngươi bị lưu tới cuối cùng là ngoài ý muốn sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói.