TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 586: Hắc Thạch thành

– Như vậy chỉ còn lại hai khả năng mà thôi.

– Thứ nhất, Cuồng Phong trưởng lão đạt được bảo vật từ liên minh mười ba nước, trong lúc vô tình bại lộ tin tức tại vô không lĩnh, từ đó bị thế lực vô không lĩnh vây giết.

– Thứ hai, một ít thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông trên Mộng Cảnh bình nguyên phát hiện ra đám người Cuồng Phong trưởng lão tại vô không lĩnh, từ đó tiến hành vây giết bọn họ.

Bất kể là khả năng nào trong đó, chỉ cần đi vô không lĩnh là có thể điều tra dễ dàng.

– Đúng thế, bức họa hung thủ giết Cuồng Phong trưởng lão đã chế tác xong chưa?

Đường Chiêu lại hỏi.

Minh tâm chủng chẳng những có được công năng định vị khí tức hung thủ, còn có năng lực họa lại võ giả giết người.

Tên chấp sư cung kính nói:

– Bẩm tông chủ, đã chế tác xong.

Sau đó hắn đưa một bức tranh sơn dầu lớn bằng nửa người tới trước, chỉ thấy trên bức tranh sơn dầu là thân ảnh mơ hồ, nhìn ra được là nam nhân nhưng không thể nhìn rõ dung mạo, nó vô cùng mơ hồ.

Minh tâm chủng truyền bức họa thường thường cũng không thập phần rõ ràng.

– Làm sao nhìn giống thiếu niên?

– Đúng vậy, tuy không rõ dung mạo nhưng nhìn bộ dạng chỉ chừng hai mươi tuổi.

– Dường như còn nhỏ hơn hai mươi tuổi một ít.

– Làm sao có thể, Cuồng Phong trưởng lão chính là Vũ Tôn lục giai, một thiếu niên làm sao có thể giết chết hắn, cho dù thiên tài nghịch thiên của Lam Quang học viện cũng không thể làm được,

– Chẳng lẽ thiếu niên này không phải là hung thủ, chỉ là chủ mưu, cho nên Cuồng Phong trưởng lão mới phóng thích khí tức minh tâm chủng trên người của hắn?

Một đoàn trưởng lão nghị luận với nhau, bởi vì nhìn từ ngoài, người trong bức họa chỉ chừng hai mươi, chưa tới ba mươi.

– Khí tức minh tâm chủng truyền bức họa thường xuyên sẽ có một ít sai số, mang bức tranh từ vô không lĩnh truyền về, nhìn không ra tin tức gì, trọng yếu nhất chính là trắc minh thạch định vị.

– Tông chủ, chuyện này giao cho lão phu, lão phu nhất định sẽ điều tra rõ ràng rốt cuộc kẻ nào là hung thủ giết con của ta.

Hiện tại Cuồng Chiến hận không thể bay đến vô không lĩnh bắt hung thủ giết con mình và bầm thây vạn đoạn.

– Ta sẽ phái người cầm trắc minh thạch đi cùng với ngươi, chỉ cần đối phương nằm trong phạm vi của trắc minh thạch sẽ phát ra cảnh báo.

Đường Chiêu cười khổ một tiếng, hắn biết rõ tâm tình của Cuồng Chiến cho nên không có cự tuyệt.

Sưu sưu sưu!

Sau một lát có một chi đội ngũ cường đại rời khỏi Huyền Cơ Tông, đi tới vô không lĩnh xa xôi.

Vôp không lĩnh, trong hang động bên ngoài thành Hắc Thạch.

Diệp Huyền đang cẩn thận đánh giá cấm chế trên người Kim Lân.

Nếu như không phải đã từng phá giải vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống trận tại phong cấm chi địa, Diệp Huyền lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân tuyệt đối đầu váng mắt hoa.

Chính bởi vì rắc rối như thế, Diệp Huyền nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân cũng phải sợ hãi thán phục kết cấu của nó không thôi, có loại cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.

Cấm chế trên người Kim Lân thật sự quá nhiều, rậm rạp chằng chịt, phong ấn mỗi bộ vị toàn thân của nó, từ huyết mạch đến thần thông, từ thần thông đến hồn niệm, so với cấm chế phong ấn vô tận dung hỏa mà nói, cấm chế trên người Kim Lân phức tạp hơn rất nhiều.

Tuy rất khó khăn nhưng dùng tạo nghệ kiếp trước của Diệp Huyền, hơn nữa hắn cũng hiểu biết về cấm chế này, hắn nhanh chóng tìm ra một ít đầu mối.

Một giờ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng cởi bỏ hai đạo cấm chế trong rất nhiều cấm chế trên người Kim Lân.

– Được rồi, hai đạo cấm chế này hạn chế yêu nguyên của ngươi vận chuyển, sau khi giải trừ hai đạo cấm chế này trên người của ngươi, chắc hẳn ngươi có thể vận chuyển yêu nguyên dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Diệp Huyền ra vẻ nhẹ nhõm.

Kỳ thật hai đạo cấm chế này cũng phí rất nhiều tinh lực vào cấm chế.

Đương nhiên cũng không phải nói hắn không thể tiếp tục giải trừ cấm chế, lúc này hắn cố ý giải trừ cấm chế của Kim Lân, mục đích là cho Kim Lân cơ hội, nói cho hắn biết chính mình có được năng lực giải trừ cấm chế.

Kim Lân vẫn ở bên cạnh hắn, chính vì giải trừ cấm chế, Diệp Huyền triển lộ một ít thực lực cũng làm nó càng trung tâm hơn.

Bất cứ yêu vương nào có trí tuệ cũng không tầm thường.

Huống chi Kim Lân không phải yêu vương bình thường, Diệp Huyền cũng rất khó chứng nhận hoàn toàn, về sau có thể bị nó nhìn ra cái gì đó.

Hấp dẫn có thể giải trừ cấm chế, Diệp Huyền nghĩ thầm:

– Cho dù về sau Kim Lân hiểu ra cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.

Hắn có thể tưởng tượng, một Yêu tộc cường đại, toàn thân cao thấp hoàn toàn bị phong ấn là cảm giác gì, nhìn như uy phong lẫm lẫm nhưng kỳ thật sống không bằng chết.

– Kết thúc?

Quả nhiên, nghe được Diệp Huyền nói thế làm Kim Lân há hốc mồm.

Cấm chế trên người nó không dưới mấy trăm cái, Diệp Huyền lúc này chỉ giải trừ hai đạo, cấm chế còn lại chờ tới khi nào?

– Như thế nào, ngươi không hài lòng?

– Không, không, ta làm sao không hài lòng với điện hạ chứ!

Kim Lân nhìn thấy Diệp Huyền không vui, nó ngượng ngùng nhưng không nói thêm cái gì.

Diệp Huyền thể hiện thủ đoạn đã làm nó hiểu rõ điện hạ thật có năng lực giải trừ cấm chế của nó, như vậy đã đủ rồi.

– Kế ngươi nên hóa thành hình người đi theo ta.

Minh tâm chủng, cắm rễ trong thân thể, mỗi lần Diệp Huyền thúc dục huyền lực sẽ bại lộ vị trí của mình.

Cho nên có thể không ra tay, Diệp Huyền sẽ tận lực không ra tay.

Bá!

Kim Lân hóa thành thanh niên tóc vàng, hắn đứng ngạo nghễ bên cạnh Diệp Huyền, bộ dạng cao điệu làm Diệp Huyền cảm thấy đau đầu.

Ba ba ba!

Diệp Huyền nhanh chóng đánh ra thủ quyết, đó là cấm chế nông cạn lưu lại trên người Kim Lân.

– Đạo cấm chế này sẽ thu liễm yêu nguyên và khí tức hồn niệm của ngươi thu liễm nhiều hơn, đến lúc đó cho dù nhân loại Vũ Vương thất giai gặp được ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn ra ngươi là Huyền thú hóa hình.

Kim Lân vốn bị động tác của Diệp Huyền làm giật mình, hiện tại cẩn thận dò xét quả nhiên phát hiện khí tức Huyền thú của mình giảm xuống rất nhiều.

Thủ đoạn thật cao minh.

Càng làm cho Kim Lân khiếp sợ là, Diệp Huyền có thể đánh hạ cấm chế trong người nó dùng thủ pháp cùng loại với nhân loại lưu lại cấm chế trong người nó.

Lúc này nó lại rung động với thủ đoạn của Diệp Huyền.

Trong nội tâm Kim Lân vĩnh viễn không nhìn thấy sâu cạn trên người Diệp Huyền, thời điểm hắn cho rằng sắp nhìn thấy đáy liền phát hiện nó nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

– Đi, chúng ta đi thành Hắc Thạch.

Bá bá!

Hai đạo thân ảnh rời khỏi hang động và đi tới thành Hắc Thạch.

Đọc truyện chữ Full