Hắn còn chưa dứt lời, khóe mắt lo lắng cũng đông cứng lại.
Thiến niên trước mắt dùng trường kiếm quét qua, đạo đạo kiếm quang nở rộ như khổng tước xòe đuôi, huyết phiên trong tay Khúc Như Phong quét qua huyết quang và xé rách giống như xé vải vóc.
– Chết!
Một kiếm kinh hồng như giao long bay lên không, nó đâm thẳng vào mi tâm Khúc Như Phong, tránh cũng không thể tránh.
– Các hạ có chuyện gì cũng từ từ…
Khúc Như Phong hoảng sợ không nhỏ, hắn còn chưa nói xong đã không thể nói tiếp.
Phốc phốc!
Mi tâm bắn ra huyết quang tung tóe, Khúc Như Phong ngã xuống đất, đồng tử mở to, chết không nhắm mắt.
Nơi này có rất nhiều cường giả, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Thanh niên La Thành và hộ vệ của hắn cũng ngạc nhiên không nhỏ, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Diệp Huyền cường đại vượt qua những gì biểu hiện trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, nhưng không có nghĩ đến lại mạnh tới mức như vậy.
Đường đường Khúc Như Phong, Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong lại chết tại nơi này, cũng không ngăn cản được mấy chiêu.
Chẳng lẽ kẻ này chính là thiên kiêu của thế lực đỉnh cấp?
Đường đường Khúc Như Phong lại thua trong một chiêu, đổi lại cường giả Vũ Tôn lục giai cũng không hơn thế này bao nhiêu.
La Thành kinh ngạc qua đi, trong lòng vô cùng phấn chấn.
– Lai lịch kẻ này không tầm thường.
Đầu lĩnh hộ vệ suy nghĩ như thế, nội tâm vẫn chấn động không nhỏ.
Cùng lúc đó có vài tên cường giả Khúc gia còn sống hét lớn.
– Ngươi lại dám giết Khúc đại ca.
– Đối nghịch với Khúc gia chúng ta chính là đối nghịch với Huyền Cơ Tông.
– Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, Huyền Cơ Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Mối thù hôm nay sẽ hoàn trả gấp mười lần.
– Đi mau!
Trong mấy tên còn sống có một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng còn sống sót duy nhất, hắn gào to một tiếng sau đó lướt đi.
Muốn đi?
Diệp Huyền cười lạnh không quan tâm.
Nếu như để bọn chúng chạy khỏi nơi này thì hắn không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
– Hừ, ngày khác hoàn trả gấp mười lần? Không có cơ hội.
Diệp Huyền cười một tiếng, hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc vô duyên vô cớ.
Lúc này Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn như núi trực tiếp trấn áp, đồng thời hóa thành ba đạo lưu quang, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên hư không và chui vào hậu tâm của ba người.
Oanh phanh!
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, mấy người kia còn chưa chạy được trăm mét liền trực tiếp bị đánh thành thịt nát, xuyên thấu hậu tâm và hóa thành thi thể ngã xuống đất.
Cả quá trình cực nhanh, mấy người này phục hồi tinh thần lại, Diệp Huyền đã thu hồi trữ vật giới chỉ của đám người.
– Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, La gia cảm kích vô tận.
Đầu lĩnh hộ vệ bước lên, hắn khom mình hành lễ, thái độ khiêm cung.
Thanh niên La Thành và những người khác cùng đi lên hành lễ.
Thực lực Diệp Huyền mạnh tới mức mấy người kinh hồn táng đảm, nếu đối phương muốn diệt bọn họ tuyệt đối dễ dàng, thuận tay mà thôi.
– Không cần cám ơn ta, ta động thủ với bọn chúng cũng không phải vì cứu các ngươi.
Diệp Huyền nói rất thản nhiên.
Hắn thật sự không phải cứu mấy người này mà ra tay, hắn chỉ đối phó thế lực Huyền Cơ Tông mà thôi.
Nếu vừa rồi đám người kia không phải thế lực dưới trướng Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền căn bản không dừng lại tại đây.
– Bất kể như thế nào, thiếu hiệp đều cứu chúng ta… La gia chúng ta không phải đại gia tộc nhưng cũng biết đạo lý tri ân đồ báo.
– Thiếu hiệp không ghét bỏ, có thể đi La gia ngồi một chút, chúng ta cũng có thể dâng chén trà nóng, nếu có gì cần thì La gia cũng tận lực trợ giúp.
Đầu lĩnh hộ vệ kinh nghi, thần sắc nghiêm túc.
– Nơi này là đế đô Hạo Thiên đế quốc?
Diệp Huyền tìm tòi trữ vật giới chỉ của đám người Khúc Như Phong, đột nhiên nhìn thấy một tấm lệnh truy nã và nghi hoặc.
Diệp Huyền đã sớm nhìn thấy lệnh truy nã từ ba tháng trước, đây là bức họa của hắn và Kim Lân, là họa sĩ Huyền Cơ Tông căn cứ khẩu thuật của một số võ giả tại thành Hắc Thạch vẽ lại, hơn nữa còn đưa tới các nơi trên Mộng Cảnh bình nguyên.
Trong đó bức họa của hắn có sáu phần tương tự, nhưng trong Mộng Cảnh bình nguyên có quá nhiều thiến niên tóc đen, người thật có thể nhận ra hắn không nhiều.
Ngược lại bức họa Kim Lân không cao nhưng tóc vàng đồng tử màu vàng quá mức rõ ràng.
Cho nên ba tháng qua đa số thời điểm Diệp Huyền đều thu Kim Lân vào trong túi linh sủng, chỉ có ở một ít nơi hoang vắng mới có thể lại thả Kim Lân ra ngoài để hắn tự đi.
Hôm nay lệnh truy nã lại có ghi là Khúc gia đế đô Hạo Thiên đế quốc, lúc này Diệp Huyền kịp phản ứng, hẳn là hắn đã đi vào phạm vi Hạo Thiên đế quốc cảnh?
Trên đường chạy trốn vội vàng, đại đa số thời điểm Diệp đi lại trong hoang sơn dã lĩnh, ngược lại hắn không quan tâm mình đang ở nơi đâu.
Nghe được Diệp Huyền hỏi thăm, đầu lĩnh hộ vệ trả lời.
Thì ra nơi này thật sự nằm trong phạm vi Hạo Thiên đế quốc, hơn nữa còn nằm ở gần đế đô của đế quốc, La gia bọn họ là một thế gia trong đế đô, là thủ hạ dưới trướng của Mộ Dung gia trong Hạo Thiên đế quốc.
Khúc gia kia lại thuộc thế lực của Huyền Cơ Tông, cũng có địa vị nhất định trong đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Bởi vì phương diện kinh doanh của hai nhà có phần tương tự nhau, cho nên thường xuyên phát sinh một ít xung đột, nhưng cũng đều là tiểu đả tiểu nháo, dù sao sau lưng hai thế lực đều là nhân vật danh tiếng.
Ai biết lúc này La Thành ra ngoài lịch lãm rèn luyện lại tao ngộ Khúc gia mai phục, nếu như không phải Diệp Huyền xuất hiện thì hắn có thể vẫn lạc tại nơi này.
Nghe được đối phương giảng thuật, nội tâm Diệp Huyền lập tức vui vẻ, không nghĩ tới chính mình bất tri bất giác lại đi vào đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Hạo Thiên đế quốc thân là một trong mười thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, đế đô tự nhiên cực kỳ to lớn, chắc tỉ lệ tìm được bảo vật giải trừ minh tâm chủng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Diệp Huyền vốn chuẩn bị cự tuyệt La Thành mời, hiện tại hắn vui vẻ đáp ứng.
Tao ngộ Khúc gia mai phục, La Thành không có tâm tư tiếp tục lịch lãm cho nên dọn đường về nhà.
Trên đường đi, La Thành thập phần hưng phấn, hắn không ngừng hỏi thăm Diệp Huyền.
Từ đó có thể thấy được La Thành là đệ tử thế gia trong đế đô Hạo Thiên đế quốc đế nhưng khí tức con buôn đậm đặc, trong lời hắn nói còn mang theo sùng bái Diệp Huyền.
Nghĩ lại cũng phải, Diệp Huyền còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều nhưng có thực lực đáng sợ như vậy, La Thành sùng bái thiếu niên anh kiệt là đương nhiên, hơn nữa sùng bái cực lớn.