TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 621: Trương thiếu gia rầu rĩ (2)

Chỉ có Diệp Huyền sắc mặt lạnh lùng, hắn vận chuyển huyền lực lui về phía sau hai nước, nhẹ nhõm tránh né song đầu liệt điểu ảnh hưởng.

– Thành thiếu gia, ngươi không sao chớ?

Người La gia thấy La Thành không có gì cho nên yên lòng, chiếu cố hai tên hộ vệ bị thương.

Thanh niên trên song đầu liệt điểu không quan tâm tràng diện nơi này, hắn đứng lên sau đó nhìn lên tơời và cười ha ha:

– Vân Nghĩa huynh, xem ra Phi Thiên Vũ của ngươi không được ah, tốc độ của song đầu liệt điểu của ta nhanh hơn nhiều.

– Hừ, bản thiếu gia chỉ chưa quen đặc tính của Phi Thiên Vũ mà thôi, chờ ít ngày nữa chính thức nắm giữ thì không phải tọa kỵ súc sinh của ngươi có thể so sánh..

Lúc này ở chân trời có tiếng hừ lạnh vang lên, một tên thanh niên thần sắc lạnh lùng đáp xuống, gương mặt như kiếm khắc, cương nghị phi phàm.

Làm người ta chú ý nhất chính là hai cánh chim đen trắng của người kia, lăng không tạo thành một cơn gió lốc, lúc trước người này dựa vào cánh chim bay vút đi.

– Ha ha, Vân Nghĩa huynh, nguyện đánh bạc chịu thua, ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?

Thiếu niên ngoan độc cười bình thản không quan tâm.

– Vân Nghĩa ta đâu phải loại người này.

Sắc mặt thanh niên lạnh lùng không vui, hắn ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Trong đám người có tiếng nghị luận vang lên.

– Là Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia và Tần gia Tần Vũ thiếu gia.

– Nghe nói Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia trước đó không lâu đấu giá được Phi Thiên vũ, mà Tần Vũ thiếu gia có linh sủng song đầu liệt điểu, xem ra bọn họ đang so đấu tốc độ với nhau.

– Hiện tại xem ra là Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia hơi thua một bậc.

– Hư, ngươi muốn chết phải không, dám nói như vậy với Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, coi chừng đầu ngươi.

– Chậc chậc, hào phú quả nhiên là hào phú, hai vị thiếu gia chỉ là Vũ Tông ngũ giai cũng có thể mượn vật phi hành, gia tộc bình thường cho dù có cường giả Vũ Tôn lục giai cũng chỉ bay được vài trăm mét mà thôi.

Mọi người bàn tán với nhau, trên mặt bọn họ mang theo biểu lộ hâm mộ.

Võ giả tu hành nghịch thiên, bằng vào khống chế huyền lực, Vũ Tôn lục giai có thể lăng không phi độ vài trăm mét.

Nhưng muốn chính thức phi hành phải đạt tới cảnh giới Vũ Vương thất giai, khi đó huyền lực biến thành huyền nguyên, năng lực khống chế thân thể gia tăng trên phạm vi lớn mới có thể làm được lăng không phi hành.

Bởi vậy hai gã thiếu gia chỉ hơn hai mươi tuổi, thân là Vũ Tông ngũ giai, có thể bằng vào linh sủng và khí giới phi hành Phi Thiên vũ bay lượn trên trời tự nhiên làm vô số võ giả hâm mộ.

– La Thành bái kiến Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia.

Nhìn thấy người tới, La Thành mấy người La gia vội vàng tiến lên.

La gia dựa vào Mộ Dung gia tộc, nhìn thấy đệ tử dòng chính Mộ Dung gia tộc phải cung kính.

– Tại sao các ngươi lại ở nơi này?

Mộ Dung Vân Nghĩa nhìn thấy đám người La Thành, gương mặt hắn trầm xuống, ném mặt mũi trước mặt người thế lực dưới trướng của mình trong nội tâm đám người Mộ Dung Vân Nghĩa không vui vẻ.

– Thì ra là mấy đệ tử La gia vừa rồi hỏa diễm của ta đụng trúng các vị, chắc hẳn mấy vị sẽ không để tâm chứ.

Tên Tần Vũ lúc này mới chú ý tới đám người La Thành, nhếch miệng cười cười, tuy nói lời xin lỗi nhưng khẩu khí hoàn toàn không có ý xin lỗi.

– Không ngại, tự nhiên không ngại.

Người La gia liên tục khoát tay, Tần gia chính là hào phú nổi danh với Mộ Dung gia, La gia bọn họ chỉ là tiểu gia tộc, làm sao dám nói gì.

– Không ngại là được, mấy người các ngươi ngăn ở cửa ra vào, quá không cẩn thận rồi.

Tần Vũ cười cười, hắn thản nhiên nhìn mấy người chung quanh:

– Khá tốt hỏa diễm của ta vừa rồi không có tạo thành thương tích gì, nếu như bởi vì các ngươi ngăn cản cửa ra vào làm cho linh sủng của ta bị thương, cho dù các ngươi là người La gia cũng có thể đảm đương nổi sao?

Sắc mặt đám người La gia vô cùng khó coi.

Vừa rồi là bọn họ đứng ở cửa thành đang chuẩn bị vào thành, là Tần Vũ ngồi song đầu liệt điểu từ trên trời giáng xuống, hiện tại ngược lại trách bọn họ, trên đời này làm sao có kẻ vô sỉ như thế?

Huống chi thiếu gia La gia cũng ở nơi đây, Tần Vũ nói như vậy chẳng phải thiếu gia La gia còn không bằng một con súc sinh?

Đối mặt với thiếu gia Tần gia, bọn họ không dám nói cái gì, chỉ có thể biệt khuất thừa nhận.

Mộ Dung Vân Nghĩa chỉ nhìn mà không lên tiếng.

– Vân Nghĩa huynh, tỷ thí hôm nay rất là sảng khoái, nếu lần sau Vân Nghĩa huynh còn có nhã hứng như vậy đừng quên gọi huynh đệ.

Tần Vũ cười ha ha, thần thái cực kỳ đắc ý.

– Hừ, yên tâm di, hôm nay thua trận, bản thiếu gia không bao lâu sẽ thắng trở về.

Mộ Dung Vân Nghĩa hừ lạnh nói.

Tần Vũ cũng không cãi lại, lúc này đang chuẩn bị khu động song đầu liệt điểu rời đi, lại phát hiện ở cửa thành có một thiếu niên đang đứng, cuối cũng không có nhúc nhích qua.

Thần sắc của hắn đạm mạc, gương mặt không có chút sợ hãi với song đầu liệt điểu của hắn, nội tâm của hắn rất khó chịu.

– Tiểu tử, ngươi là người phương nào, lại dám đứng gần Liệt Hỏa của ta như thế, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Liệt Hỏa của bản thiếu gia tổn thương ngươi sao?

Tần Vũ nhướng mày.

– Một con súc sinh mà thôi, có gì phải sợ.

Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.

Liệt Hỏa chỏ là yêu thú ngũ giai mà thôi, trong phù quang bí cảnh hắn nô dịch yêu thú ngũ giai còn mạnh hơn súc sinh này nhiều.

Hai người Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa hành động như thế cũng làm Diệp Huyền suy nghĩ, có lẽ chính mình nên nô dịch một con yêu thú phi hành, hoặc là mua sắm một kiện linh bảo phi hành, kể từ đó mình đi lại cũng không cần phải triệu hoán Kim Lân.

Nhìn thấy vực giới cấm chế trong thành Hạo Thiên, trong nội tâm Diệp Huyền đã có cảnh giác, hắn giải cấm chế cho Kim Lân tuy có thể đạt tới Vũ Vương thất giai, đối mặt với một ít Vũ Vương thất giai cường đại lại không đủ dùng.

Càng không cần phải nói tới Vũ Hoàng bát giai.

Khá tốt bởi vì Huyền Cơ Tông truy nã, đại đa số thời điểm Kim Lân đều ở trong túi linh sủng, nếu không nó vừa tiến vào thành Hạo Thiên, chỉ sợ khí tức Huyền thú đã bị cường giả Vũ Hoàng trong thành Hạo Thiên phát hiện ra.

Nghe được Diệp Huyền nói như thế, ánh mắt Tần Vũ trầm xuống, trong nội tâm càng khó chịu.

Đặc biệt là biểu lộ lạnh nhạt của Diệp Huyền, nơi này là hoàng thành, còn không có thiếu niên nào như Diệp Huyền nói chuyện với hắn như vậy.

Đọc truyện chữ Full