– Thế nào, Âm Hư Tử đại sư, nhìn ra cái gì không? Thiếu niên kia có phải là luyện hồn sư hay không?
Tần Vũ gấp giọng dò hỏi.
Âm Hư Tử lắc đầu:
– Lão phu khăc hạ ấn ký trên người song đầu liệt điểu nhưng không có tổn hại gì, hơn nữa cũng không có ấn ký ngự thú nào khác, nói rõ tiểu tử kia không phải ngự thú sư…
Âm Hư Tử vừa mới dứt lời.
Song đầu liệt điểu vốn an tĩnh tiếp nhận Âm Hư Tử kiểm tra, đột nhiên nó mỗ Âm Hư Tử, Âm Hư Tử không kịp phản ứng cho nên trên người bị mỗ nhiều lỗ máu, hắn bị thương hoảng sợ rút lui.
Sau khi mổ Âm Hư Tử xong, song đầu liệt điểu hung tính bộc phát tấn công Tần Vũ.
Trong nội tâm Tần Vũ kinh hãi, hắn muốn song đầu liệt điểu an định lại, mặc kệ hắn điều khiển như thế nào, song đầu liệt điểu đều chẳng quan tâm, ngược lại còn tấn công hắn ác hơn trước.
Tần Vũ bất đắc dĩ phản kích.
Rầm rầm rầm!
Cả trong đình viện lập tức sinh ra tiếng huyên náo xôn xao.
– Âm Hư Tử đại sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vũ kinh sợ nói.
– Lão phu cũng không biết ah.
Sắc mặt Âm Hư Tử khó coi, hắn đánh ra vài đạo ngự thú quyết, mặc cho hắn ý đồ điều khiển song đầu liệt điểu như thế nào, song đầu liệt điểu đều hồn nhiên không để ý, hoàn toàn không nghe hắn chỉ huy.
Trong lúc nhất thời, song đầu liệt điểu ngũ giai phát uy khắp bốn phía, nó càn quét khắp nơi sau đó bay vào trong một gian phòng.
Phanh!
– Bình hoa nông dịch của lão gia ah!
– Đừng đừng, đó là ghế dựa trầm hương lão gia vất vả tìm được, ai nha, trời ơi.
Hai mắt song đầu liệt điểu đỏ bừng, yêu thú ngũ giai có thực lực dạng gì, đột nhiên bộc phát cũng làm phủ đệ Tần gia chó gà không yên.
Đến cuối cùng song đầu liệt điểu không muốn sống lao về phía Tần Vũ.
Tần Vũ kiệt lực ngăn cản, hắn vẫn bị song đầu liệt điểu kéo xuống một khối huyết nhục, máu tươi đầm đìa.
– Giết, giết cho ta nó.
Cuối cùng hai mắt Tần Vũ đỏ bừng cắn răng một cái, vài tên hộ vệ mới vừa nghe tin song đầu liệt điểu nổi điện nên chạy tới, lúc này nghe lệnh đánh gục nó tại chỗ.
Vào lúc này cả phủ đệ Tần gia loạn thành một bầy.
– Âm Hư Tử đại sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vũ xanh mặt hỏi.
Song đầu liệt điểu của hắn sau khi bị hàng phục, đây là lần đầu tiên nó nổi điên như thế.
– Nhất định có kẻ nào đó gian lận, nếu không ngự thú quyết của lão phu không thể không có một chút phản ứng như vậy.
Âm Hư Tử cắn răng nói.
Cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông, đối phương gian lận như thế nào, hắn là ngự thú đại sư ngũ phẩm, tuyệt đối không có khả năng không nhìn ra chút tay chân như thế.
– Nhất định là tiểu tử kia.
Ánh mắt Tần Vũ bắn ra hào quang hung ác.
Vào lúc này hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới Diệp Huyền.
Hết lần này tới lần khác hắn lại không có chứng cớ.
– Nếu như để bản thiếu gia gặp được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Tần Vũ khàn giọng nói.
Song đầu liệt điểu là thứ hắn phải mời Âm Hư Tử đại sư tới tương trợ mới có, hắn cực kỳ yêu thích nó, không nghĩ tới chính mình hôm nay tự mình hạ mệnh lệnh chém giết tại chỗ, nhìn song đầu liệt điểu thi thể, trong lòng của hắn nhỏ máu.
Trên đường phố phồn hoa trong đế đô, Diệp Huyền đi một mình tới đây.
Khóe miệng của hắn đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Song đầu liệt điểu nổi điên là do hắn khống chế, mà chuyện xảy ra trong phủ đệ Tần gia cũng truyền vào trong đầu của hắn.
Ngự thú sư chủ yếu khống chế yêu thú, lợi dụng khắc ấn ký vào trong cơ thể yêu thú, thông qua tuyên bố chỉ lệnh khống chế hành vi của yêu thú.
So khống chế hồn niệm giống như Huyền thú là chyện khó hơn lên trời.
Thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền có thể xóa đi hồn niệm của yêu vương, đối phó một ít tiểu ngự thú sư ngũ phẩm tự nhiên là dễ dàng.
Đáng tiếc, song đầu liệt điểu vẫn có nhược điểm, nếu như là yêu thú lục giai thì Tần Vũ không sống được.
Diệp Huyền làm sao không biết lúc ấy Tần Vũ ở cửa thành đã động sát cơ với hắn, cuối cùng bởi vì La Thành tham gia mới không có động thủ.
Đối với gia tộc muốn động thủ giết mình, Diệp Huyền tuyệt đối không nương tay.
Mỉm cười, Diệp Huyền tiếp tục đi lại trên phố.
Sau khi tiến vào đế đô, La Thành cực lực mời Diệp Huyền đi La gia làm khách nhưng bị hắn cự tuyệt.
Hiện tại hắn đi tới con đường chợ đêm nổi danh nhất trong đế đô.
Từ miệng của La Thành hắn biết được, con đường này có không ít người bán ra những thứ tự nhận là bảo vật, hơn nữa cũng không hỏi lai lịch nguyên nhân, vừa vặn phù hợp yêu cầu của Diệp Huyền.
Thế lực Huyền Cơ Tông khủng bố, ngay cả trong Hạo Thiên đế quốc cũng có lệnh truy nã, nếu như đi tới cửa hàng cỡ lớn mua sắm một ít bảo vật khu trừ khí tức minh tâm chủng, rất khó nói không bị Huyền Cơ Tông chú ý đến.
Lựa chọn một chợ đêm, Diệp Huyền cân nhắc tỉ mỉ mới đưa ra quyết định.
Đi một lát, một tòa lầu các lớn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, trên bảng lớn có ba chữ:
– Thiên Tức Lâu.
Thiên Tức Lâu là một trong các chợ đêm nổi danh nhất trên con đường này, bên trong có các loại tài liệu bảo vật cái gì cần có đều có, nghe nói thậm chí không thua gì một ít cửa hàng cỡ lớn trong đế đô, cũng là nơi vô số võ giả thích vào nhất.
Vừa tiến vào Thiên Tức Lâu, một tên tiểu nhị bộ dạng khôn khéo chạy tới.
– Vị khách quan này, mời vào trong, xin hỏi có muốn ở trọ hay không?
Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
Thiên Tức Lâu chẳng những là chợ đêm bán bảo vật, đồng dạng cũng kiêm cả quán rượu, hơn nữa trong chợ đen kết hợp buôn bán và quán rượu chưa bao giờ hỏi lai lịch của khách.
Diệp Huyền muốn một gian phòng, tiểu nhị nhiệt tình dẫn Diệp Huyền đi vào phòng.
Vì không gây ra chú ý với người ngoài, Diệp Huyền chỉ chọn gian phòng bình thường, cả gian phòng xem như rộng rãi, đồ vật đầy đủ nhưng giá cả hơi đắt, cần một vạn huyền tệ cmột đêm.
Dù sao nơi này cũng là đế đô Hạo Thiên đế quốc, giá cả như thế cũng rất bình thường, huống chi đối với Diệp Huyền mà nói, một vạn huyền tệ cũng không coi vào đâu.
Trong phòng còn có các loại vật phẩm cung cấp tu luyện bình thường, đương nhiên cũng cần trả tiền.
Sau khi tiến vào trong gian phòng, Diệp Huyền trực tiếp rời phòng, hắn đi dọc cầu thang đi xuống lòng đất Thiên Tức Lâu.
Từ trong miệng La Thành hắn biết được quán rượu này là một thế lực thuộc về chợ đêm, có được đại sảnh dưới lòng đất, muốn bán ra hoặc là thu mua đồ vật gì cứ đi vào đại sảnh dưới lòng đất.