Nếu như nói ngay từ đầu hắn xem tâm tính Diệp Huyền chỉ là thiếu niên không biết trời cao đất rộng, hiện tại hắn đã thay đổi cái nhìn với Diệp Huyền, lập tức biến thành luyện khí thiên tài sánh ngang với mình.
Không chỉ bởi vì Diệp Huyền lúc trước triển Bách Chuyển Thối Luyện Thuật, kể cả thủ pháp luyện chế của Diệp Huyền, thần thái cùng động tác khi đó, cùng với quá trình tràn ngập cảnh đẹp ý vui, ẩn chứa đại đạo trong đó.
Trong quá trình luyện chế mỗi một bước đều vô cùng chính xác, hồn nhiên không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt, cho dù là hắn cũng không có khả năng sánh bằng Diệp Huyền.
Lai lịch người này tuyệt đối thâm bất khả trắc.
Lục Ly căn bản không nghĩ ra tại Mộng Cảnh bình nguyên có luyện khí đại sư nào có thể đào tạo ra thiên tài như thế.
– Tại hạ Huyền Diệp, về phần sư thừa từ nơi nào thì không tiện nói.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
– Hiểu hiểu…
Lục Ly gật đầu nói, trong lòng của hắn đã xem Diệp Huyền là đệ tử quan môn của luyện khí đại sư đỉnh cấp trên đại lục.
– Đúng thế, ta xem thủ pháp luyện chế của các hạ, trừ Bách Chuyển Thối Luyện Thuật ra, dường như còn vận dụng nhiều loại thủ pháp, không chỉ như thế, các hạ còn có giải thích đặc biệt với trận đạo ah.
Lục Ly híp mắt nhìn Diệp Huyền.
– Bình thường thôi a, trừ Bách Chuyển Thối Luyện Thuật ra, ta đúng là có thi triển vài thủ pháp khác, tổng cộng mười ba loại, kể cả tam môn thất cương và nhiều thủ pháp.
– Có nhiều như vậy.
Lục Ly hoảng sợ, hắn cẩn thận nhớ lại vừa rồi, hắn có khả năng nhìn ra tổng cộng chỉ chín loại thủ pháp mà thôi, nói cách khác trong quá trình Diệp Huyền luyện chế có bốn loại thủ pháp thậm chí hắn không nhìn ra.
– Xin lắng tai nghe.
Lục Ly nghiêm túc hỏi thăm, đôi mắt đục ngầu của hắn bắn ra hào quang khát vọng.
– Nói cho ngươi biết cũng không sao, mười ba loại thủ pháp của ta theo thứ tự là…
Diệp Huyền giảng giải từng cái.
Những thủ pháp hắn thi triển cũng không phải thủ pháp cấm kỵ gì đó trên đại lục, cũng không có gì đáng giá giấu diếm.
Huống chi thủ pháp cần cẩn thận dạy bảo, cũng không phải tùy tiện nói là có thể dễ dàng nắm giữ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Két… Một tiếng, cửa gian phòng bị đẩy ra.
Đám người Lê Húc bưng một bộ đồ uống trà tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đám người Lê Húc mở to mắt như hạt châu, suýt nữa đồ uống trà trong tay cũng rơi xuống đất.
Chỉ thấy trong phòng, Diệp Huyền đang nằm trên ghế rộng rãi và bắt chéo chân trong miệng thao thao bất tuyệt, mà sư tôn Lục Ly của bọn họ đang ngồi nghiêm chỉnh nhíu mày trầm tư chăm chú nghe giảng, bộ dáng kia giống như học sinh tiểu học đang nghe giảng, muốn nghiêm chỉnh bao nhiêu có nghiêm chỉnh bấy nhiêu.
– Vêệc này…
Đám người Lê Húc hoàn toàn hóa đá.
Đó là sư tôn tính khí táo bạo, thái độ cực kém, hầu hạ muôn vàn khó khăn đây sao?
Diệp Huyền nhìn thấy bọn họ tiến vào, mỉm cười khoát tay nói:
– Thì ra Lê Húc đại sư tới, đến, để ta nếm thử Vân Sơn Mao Tiêm của Lục Ly đại sư có hương vị gì.
Lục Ly lập tức tỉnh táo lại, hắn thập phần bất mãn khi đám người Lê Húc cắt ngang giảng giải, trầm giọng nói:
– Lỗ tai các ngươi điếc hay sao, chẳng lẽ không nghe thấy Huyền Diệp đại sư nói? Còn không vội vàng dâng trà lên.
– Đúng, đúng!
Đám người Lê Húc vội vàn dâng trà, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Huyền Diệp đại sư, nói thiếu niên này xem? Tính tình sư tôn hôm nay rất cổ quái, bọn họ không muốn chọc rủi ro.
Lê Húc vừa bưng khay trà tới, chỉ thấy Lục Ly nhanh chóng tự mình ngâm trà, lúc này hắn đưa tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính dâng trà và nói:
– Đến, Huyền Diệp đại sư, đến nếm thử Vân Sơn Mao Tiêm của ta,.
Phốc phốc!
Đám người Lê Húc sợ hãi suýt ngã xuống đất, bọn họ không tin vào mắt mình.
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra tình huống như thế nào?
Từ khi đi theo sư tôn tới bây giờ, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn cảu mình châm trà dâng cho nguwoif khác, hơn nữa đối phương còn là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi.
Phải biết rằng những cường giả Vũ Vương các tông môn tới đây nhờ sư tôn luyện chế huyền binh cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như thế.
– Gia hỏa mất mặt xấu hổ, đều đi ra ngoài cho ta.
Lục Ly đại sư tức giận quát mắng, đám người Lê Húc lập tức rời đi.
– Huyền Diệp đại sư, không biết trà của lão phu như thế nào?
Lục Ly đại sư vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Huyền.
– Không tệ, không tệ, không nghĩ tới Lục Ly đại sư còn là người yêu trà.
Diệp Huyền tinh tế phẩm vị, gật đầu khen ngợi.
Vân Sơn Mao Tiêm không thể so sánh với trà của mình lúc trước nhưng vào miệng tỏa mùi thơm ngát, nhẹ nhàng uống một ngụm hương khí từ xoang mũi thấm vào tim phổi, trong miệng vẫn thơm ngát thật lâu không tiêu tan.
Sau khi uống trà vào bụng, toàn thân đều ấm áp, vận chuyển huyền lực cũng sinh động hơn, xác đúng là trà ngon.
– Ha ha, đâu có đâu có.
Lục Ly đại sư cười hàm răng sắp rớt ra ngoài, đôi mắt híp thành tuyến.
– Không cần khiêm tốn, trà đạo như khí đạo, chú ý là một loại tâm tình, nếu như tâm tình không đến, dù kỹ xảo lại cao cũng chỉ là đồ tục tằng mà thôi, thành tựu cuối cùng cũng có hạn.
Diệp Huyền nói lời này như chuông sớm trống chiều, gõ vang nội tâm Lục Ly, làm cho hắn có giác ngộ như thể hồ quán đỉnh.
Luyện khí như luyện đan, cần có tâm tình, cần kiên nhẫn, đừng nhìn Lục Ly biểu hiện tùy tiện nhưng thời điểm hắn luyện khí tuyệt đối sẽ cẩn thận từng chút một, tốt muốn tốt hơn, nếu là người tâm tính không được, cho dù thiên phú cao nhưng không có bao nhiêu thành tựu trên con đường luyện khí.
– Đúng thế, không biết Huyền Diệp đại sư tìm lão phu muốn luyện chế cái gì?
Sau khi trò chuyện một hồi, Lục Ly đại sư chủ động mở miệng nói.
Hắn thật sư ngứa ngáy khó chịu khi muốn học Bách Chuyển Thối Luyện Thuật của Diệp Huyền, thứ hai hắn cũng tò mò Diệp Huyền muốn luyện chế thứ gì.
Dùng tạo nghệ luyện khí của Diệp Huyền lúc trước, trình độ của hắn không kém gì mình, khuyết điểm duy nhất là cấp bậc huyền lực, không biết đó là đồ vật gì, cho dù là hắn cũng không thể luyện chế mà là cần mình hỗ trợ.
– Lần này ta tới đây cần luyện hai món chủ yếu, đầu tiên luyện một kiện linh bảo phi hành, kính xin xem qua.
Diệp Huyền lấy ra một tờ bản vẽ đặt trước mặt Lục Ly đại sư.
Đây là bản thiết kế linh bảo phi hành của hắn.
Lục Ly đại sư tiếp nhận bản vẽ, ánh mắt nhìn vào bản vẽ, đột nhiên hắn mở to mắt và hít khí lạnh.
– Linh bảo phi hành thật tinh diệu.