– Bộ dạng của thiếu niên kia nói chuyện lạ lắm, có phải hắn có quan hệ với Luyện Khí Phường hay không?
– Hắn?
Tần Vũ lườm Diệp Huyền, chợt khinh thường truyền âm:
– Lão Hoàng, ta nói ngươi có phải bị tiểu tử kia dọa phá gan hay không? Gia hỏa này xế chiều hôm nay còn chửi bới Luyện Khí Phườn đấy, hơn nữa Lê Húc đại sư Luyện Khí Phường cũng không quen biết tiểu tử này, ngươi sẽ không nói cho ta biết tiểu tử này trong mấy canh giờ ngắn ngủi trèo lên quan hệ với Luyện Khí Phường đấy chứ?
Hoàng Chung tưởng tượng, cũng đúng.
Diệp Huyền đại náo Luyện Khí Phường cả đế đô đề nghe thấy, hắn có thể còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường đã là kỳ tích, muốn nói đáp quan hệ với Luyện Khí Phường… Hoàng Chung vừa nghĩ tới điểm này liền không tin tưởng bao nhiêu.
Nghĩ tới đây nội tâm hắn ổn định không ít.
Tiểu tử này vì mạng sống lại dám nhấc lên quan hệ với Luyện Khí Phường, chuyện này bại lộ ra, hắn và La gia tựu đợi phải chết, lần này thật sự là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể cứu bọn chúng.
Nội tâm Hoàng Chung và Tần Vũ vô cùng nhẹ nhõm và cười lạnh không thôi.
Hai người bọn họ nhẹ nhõm, người của La gia vô cùng sợ hãi.
– Diệp thiếu, tại sao ngươi lại nói cửa hàng La gia là cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường, ngươi nói như vậy chúng ta phải rơi đầu đấy.
Nội tâm La Mẫn trong đắng chát như ăn hoàng liên.
Có phải cửa hàng tiêu thụ chỉ định của Luyện Khí Phường hay không, La Mẫn hắn với tư cách gia chủ La gia làm sao không biết? Đơn giản là không có chuyện này.
– La gia chủ, ngươi tin tưởng ta.
Diệp Huyền an ủi.
Hắn an ủi với người La gia mà nói không có một chút tác dụng gì, trong nội tâm không ngừng kêu khổ.
Sớm biết chuyện này phát triển thành như vậy, ngay từ đầu còn không bằng giao cửa hàng cho Thành Kiến Ti hủy là được, ít nhất về sau còn có một chút khả năng xoay người, hiện tại náo thành như vậy thì không có khả năng xoay người nào nữa.
– Thiệu đội trưởng, ngươi gọi ta tới đây có việc gì?
Trung ương của phố đông cách nơi này không xa, qua một lát có một trung niên mập mạp bụng phệ mặc quần áo Luyện Khí Phường đi tới, hắn được Thiên Long vệ dưới đường tới đây.
Vẻ mặt của hắn phúc hậu, đôi mắt nhỏ dò xét mọi người nơi đây, thần thái muốn ngạo nghễ bao nhiêu sẽ ngạo nghễ bấy nhiêu.
– Chu quản sự, ngươi đã đến.
Thiệu qqân đội trường vội vàng đi tới nghênh đón, hắn cũng giảng thuật chuyện này một phen.
– Ah? Người này vậy mà nói cửa hàng này là cấp dưới của Luyện Khí Phường?
Tên Chu quản sự nghe Thiệu đội trưởng nói chuyện, hắn dò xét người La gia sau đó nói:
– Chu mỗ là người công tác tại Luyện Khí Phường hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ biết rõ trừ Luyện Khí Phường tổng các ở con phố trung ương ra, trong phường thị còn có cửa hàng nào khác của Luyện Khí Phường.
Nói xong hắn nhìn cửa hàng của La gia sau đó lộ ra nụ cười khinh thường:
– Cửa hàng nhỏ rác rưởi ở khu vực vắng vẻ như thế này, đưa cho Luyện Khí Phường, Luyện Khí Phường chúng ta cũng không muốn.
Mặc dù Chu quản sự không có nói rõ nhưng lời nói của hắn cực kỳ rõ ràng.
– Wow, La gia các ngươi cũng dám giả mạo cửa hàng của Luyện Khí Phường.
– Đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung, quả thực chính là khắc họa người La gia các ngươi.
– Quá hung hăng ngang ngược, quá kiêu ngạo, Thiệu đội trưởng, chẳng lẽ ngươi còn không bắt người La gia lại hay sao?
– Bắt lấy La gia đánh vào thiên lao.
Thành Kiến Ti Hoàng Chung đội trưởng lập tức thật hưng phấn hét lớn, hắn mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn.
– Các vị, nghe ta giải thích…
La Mẫn vội vàng muốn giải thích.
Hoàng Chung làm sao cho hắn cơ hội này, trực tiếp cắt lời của hắn, hung ác nói:
– La gia chủ, ngươi không cần giải thích, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi nên suy nghĩ hậu sự đi, dám giả mạo cửa hàng Luyện Khí Phường, trêu đùa hí lộng Thiên Long vệ, ngươi thật sự ăn tim hùm gan báo.
Trong mắt Thiệu Quân bắn ra lửa giận.
Mẹ kiếp, ranh con, nếu như không phải mời Chu quản sự tới thật sự bị ngươi gạt rồi.
– Ngươi đâu, bắt người La gia và tiểu tử này vào thiên lao cho ta.
Hắn gầm lên giận dữ.
Đường đường đội trưởng Thiên Long vệ lại bị tiểu tử này lừa gạt, nói ra sẽ biến thành chỗ bẩn của Thiệu Quân hắn.
– Chậm đã.
Thời khắc mấu chốt Diệp Huyền đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn Chu quản sự.
– Chu quản sự, ta có một vật muốn cho ngươi xem.
– Xem cái gì, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn hối lộ Chu quản sự hay sao, Chu quản sự là nhân vật nào, sao có thể ăn bộ này của ngươi?
Hoàng Chung khinh thường mở miệng, cao giọng nói ra.
Chu quản sự dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Diệp Huyền, lạnh lùng nói:
– Hoàng đội trưởng nói đúng, có đồ vật gì mang đi thiên lao đi, bản thân không rảnh nói chuyện tào lao với ngươi. Thiệu đội trưởng, cửa hàng bận rộn, không có chuyện gì thì ta cáo từ trước.
Nói xong lời này Chu quản sự quay người liền đi.
– Chu quản sự, ngươi chỉ là quản sự một lầu các Luyện Khí Phường mà thôi, chỉ là một tiểu nhân vật ở tầng giữa nho nhỏ, ngươi xác định ngươi biết rõ tất cả cửa hàng Luyện Khí Phường hay sao? Ngươi có biết ngươi vừa đi như sẽ rước lấy họa sát thân cho ngươi hay không?
Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu truyền khắp đường cái.
Một tiểu nhân vật mà thôi…
Tầng giữa nho nhỏ…
Lời này vừa ra toàn trường xôn xao, sắc mặt mọi người biến hóa.
Gia hỏa này thật muốn chết, Chu quản sự mặc dù chỉ là quản sự của Luyện Khí Phường nhưng có ai dám xem thường hắn sao?
Ngay cả đội trưởng Thiên Long vệ Thiệu Quân nhìn thấy đối phương cũng phải cung kính kêu một tiếng quản sự, tiểu tử này đúng là điên rồi.
– Ngươi nói cái gì?
Chu quản sự nghe lời này liền dừng bước, ánh mắt âm trầm quay đầu nhìn sang.
– Đồ của ta ngươi có thể xem, cũng có thể không xem, tất cả đều do ngươi tự mình làm chủ, ta cũng đã nói rõ, có một số việc không phải một tiểu nhân vật như ngươi có thể đảm đương, một gây chuyện không tốt còn mang họa sát thân cho mình, cho nên trước khi biết rõ ràng, ta khuyên ngươi đừng vọng kết luận.
Diệp Huyền bình thản nói ra, đồng thời cầm một vật trong tay.
– Đồ ở nơi này, ngươi có xem hay không là tự do của ngươi.
– Đến lúc đó tai vạ tới nơi, đừng trách ta không có nhắc nhở qua ngươi.
Chu quản sự nghe được Diệp Huyền nói thế, phản ứng đầu tiên là tức giận.
Sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Huyền thì nội tâm chấn động mạnh.
Ánh mắt Diệp Huyền bình thản, khí thế của hắn tràn ngập tự tin và bá đạo.
Dường như đúng như lời hắn nói, hắn nắm giữ đồ vật trong tay có thể quyết định sinh tử của mình.