Hủ Lịch vung tay lên, hắn không muốn nói nhảm nữa.
– Tiểu tử, hôm nay xem như ngươi găp may, Hoàng đội trưởng, chúng ta đi.
Tần Vũ nhìn Diệp Huyền, hung dữ nói một câu, chợt mang theo Hoàng Chung xoay người rời đi.
Mấy tên chấp pháp đội Thành Kiến Ti bị giáo huấn nhìn thấy tình huống không ổn cũng đã xám xịt đi theo hai người rời đi.
– Hủ Lịch đại sư, tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay có nhiều chỗ đắc tội, kính xin mấy vị đừng nên trách.
Thiệu Quân chắp tay với Hủ Lịch và Diệp Huyền, hắn cố nặn ra nụ cười và mang theo Thiên Long vệ rời khỏi nơi này.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hận không thể lập tức băm Hoàng Chung thành mảnh nhỏ.
Nhìn thấy loại chuyện này, mọi người trên đường cái không ngừng nghị luận và giải tán.
Hủ Lịch đại sư chỉ nói mấy câu, hào phú Tần gia, Thành Kiến Ti, Thiên Long vệ đều tránh lui, loại khí phách này làm bọn họ xem mà đủ.
Đồng thời mọi người cũng hiếu kỳ thân phận Diệp Huyền không thôi.
Lúc này các loại lời đồn không ngừng truyền ra các nơi.
– Đa tạ Hủ Lịch đại sư xuất thủ tương trợ.
– Đa tạ Diệp thiếu ra tay.
Mọi người chung quanh giải tán, rốt cuộc người La gia cũng hiểu mình có thể bảo trụ cửa hàng, cả đám khiếp sợ nhìn sang Diệp Huyền, lúc này đi tới và nói lời cảm kích..
Bọn họ biết rõ Hủ Lịch đại sư ra mặt là mấu chốt nhất, nếu không có Diệp Huyền thì cửa hàng La gia hôm nay cũng xong rồi.
Hủ lịch khoát khoát tay, sau đó hắn nhìn bảng hiệu cửa hàng La gia bị Thành Kiến Ti đập một khối và nhìn Diệp Huyền, hắn nói:
– Diệp thiếu, ngươi yên tâm đi, việc hôm nay Luyện Khí Phường nhất định sẽ dòi công đạo cho ngươi.
– Vậy thì phiền toái Hủ Lịch đại sư.
Thành Kiến Ti náo ra chuyện như vậy, nếu muốn toàn thân trở ra thì Diệp Huyền sẽ không đáp ứng, hắn lại không thể xuất lực, chỉ có thể dựa vào Luyện Khí Phường ra mặt.
Song phương khách khí vài câu, lúc này mới giải tán.
Sau khi cáo biệt Diệp Huyền, Hủ Lịch cũng không trở về lầu các Luyện Khí Phường, hắn nhanh chóng quay về ngõ hẻm.
Mặc dù hắn biết lệnh bài của Diệp Huyền là thật nhưng dù sao hắn chưa từng gặp qua Diệp Huyền, chuyện này liên lụy tới trức trách cho nên hắn phải đi bẩm báo.
Sau khi nghe Hủ Lịch bẩm báo, Lê Húc đại sư không hiểu ra sao, Luyện Khí Phường căn bản không có người như Hủ Lịch nói nhưng sau một lát hắn liền nghĩ đến Diệp Huyền.
Vì vậy chuyện này cũng đưa tới trước mặt Lục Ly đại sư.
– Gia hỏa này thật biết gây chuyện, lúc nào dính dáng tới La gia chứ? Ta tân tân khổ khổ tìm tài liệu giúp hắn, hắn tốt rồi, rất uy phong nha, đây không phải bảo ta làm ô sin sao?
Lục Ly đại sư nghe xong cười ha ha, chợt tức giận mắng Diệp Huyền.
– Sư tôn, chuyện này nên xử lý ra sao?
Lê Húc và Hủ Lịch thấy Lục Ly đại sư không có tỏ vẻ, không nhịn được hỏi.
– Xử lý như thế nào? Chẳng lẽ loại chuyện nhỏ nhặt này còn muốn ta dạy các ngươi? Lúc nào lệnh bài Lục Ly ta đưa ra ngoài không dùng được như thế? Dám dỡ bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường, Tần gia và Thành Kiến Ti thật lớn mật, không cho bọn chúng chút sắc mặt còn cho rằng Luyện Khí Phường chúng ta dễ khi dẽ.
Lục Ly đại sư cũng là người táo bạo, hắn thóa mạ hai người Lê Húc và Hủ Lịch.
– Nếu các ngươi không xử lý chuyện này tốt, cũng không cần tới gặp ta, thật sự là, không có kẻ nào chia sẻ với ta, một chút việc nhỏ còn phải tới hỏi ta.
Lê Húc đại sư biết rõ sư tôn tức giận, mấy người lập tức cười khổ một tiếng sau đó cẩn thận lui ra ngoài.
Sau khi bọn họ lui ra ngoài, sắc mặt bọn họ lập tức âm trầm.
– Hủ Lịch, ta nhớ đại bộ phận khí giới của đế quốc đều hợp tác với Luyện Khí Phường chúng ta đúng không?
Lê Húc lạnh giọng hỏi.
– Đúng thế!
Hủ Lịch phụ trách tất cả sinh ý đối ngoại của Luyện Khí Phường cho nên hắn biết rõ.
Như thành vệ quân, Thiên Long vệ, thậm chí quân đội các nơi của đế quốc, việc chế tác vũ khí, áo giáp đều do công tác phường cấp dưới của Luyện Khí Phường chế tạo ra.
Có thể nói Luyện Khí Phường gần như lũng đoạn hạng mục luyện khí trong Hạo Thiên đế quốc.
– Ngừng tất cả hạng mục hợp tác với Thiên Long vệ và Thành Kiến Ti cho ta, tất cả nhiệm vụ bọn chúng ủy thác đều trả về, sau đó lại viết phong thư cho hai nơi này, ta muốn câu trả lời cho việc ngày hôm nay.
Sắc mặt Lê Húc khó coi.
Trước mặt sư tôn hắn không có sắc mặt nhưng trước mặt các thế lực khác thì khác.
– Chuyện này ta giao toàn quyền xử trí cho ngươi, không cần lại đến phiền ta, chuyện Diệp thiếu ngươi nhất định phải giải quyết tốt, trọng yếu nhất là làm cho Diệp thiếu thỏa mãn.
Lê Húc biết rõ hiện tại sư tôn rất coi trọng Diệp Huyền, hơn nữa Diệp Huyền thể hiện thiên phú luyện khí làm cho Lê Húc cảm thấy rất khiếp sợ.
– Vâng!
Có Lục Ly đại sư và Lê Húc đại sư nói chuyện, Hủ Lịch cực kỳ hưng phấn.
Hắn làm chưởng quầy Luyện Khí Phường, mặt ngoài hắn cực kỳ phong quang nhưng một ít hào phú, thế lực biết rõ chi tiết có đôi khi cực kỳ không khách khí với hắn.
Lúc trước Tần Vũ là đệ tử hào phú dám đối nghịch với hắn nhưng hắn không thể làm gì.
Có một cơ hội này, Hủ Lịch cũng muốn cho mọi người biết, Hủ Lịch hắn dù là đệ tử ký danh nhưng cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đắc tội.
Trong một gian tửu lâu xa hoa của đế đô.
Tần Vũ đang bày tiệc rượu an ủi cho Hoàng Chung và mấy chấp pháp đội bị thương của Thành Kiến Ti.
– Tần Vũ thiếu gia, chuyện hôm nay chọc tới Luyện Khí Phường, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Sau khi rời khỏi phường thị, Hoàng Chung có cảm giác nội tâm hoang mang rối loạn, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
– Có thể có vấn đề gì, phường thị đúng là do Thành Kiến Ti quản, chúng ta là dựa theo chương trình làm việc, Luyện Khí Phường lại hung hăng càn quấy cũng không thể nói thành lời.
– Còn Hủ Lịch đại sư…
– Ta nhổ vào, cái gì Hủ Lịch đại sư.
Tần Vũ nhổ một bãi nước miếng, vẻ mặt khinh thường:
– Tên kia nói dễ nghe là đại sư, nói khó nghe chỉ là đệ tử ký danh, đi theo Lục Ly đại sư tối thiểu hai mươi năm rồi nhưng không thể làm đệ tử thân truyền, có thể có năng lực gì, tại Luyện Khí Phường hắn chỉ là nhân vật râu ria.
– Đến đây, ngươi đường đường là đội trưởng Thành Kiến Ti thì sợ cái gì, nếu bọn chúng tìm thủ trưởng của ngươi, ngươi báo danh hào Tần gia ta, chuyện này ta kéo ngươi làm, đương nhiên sẽ không đứng nhìn ngươi bị trừng phạt.