Hủ Lịch đại sư hận không thể bổ tên trưởng lão này một cái, nói chuyện nói một nửa chẳng phải hù chết người hay sao?
Tên trưởng lão cũng nói một ít việc cần chú ý tới liền cáo từ rời đi.
Biết rõ Diệp Huyền không có việc gì, Hủ Lịch thả lỏng một hơi, nói vài câu với Diệp Huyền sau đó hắn rời đi, lúc này đi bẩm báo Lục Ly đại sư.
Chuyện hôm nay nhất định phải nói với sư tôn.
Tần gia với tư cách hào phú đế quốc, nếu thật phát sinh xung đột gì cũng không phải đệ tử Luyện Khí Phường có thể ứng phó.
– Diệp thiếu, chuyện hôm nay là thuộc hạ sơ sẩy, không có kịp thời ngăn cản đối phương.
Diệp Huyền nằm trên giường, La Mẫn vẻ mặt xấu hổ nói ra.
Nếu như không phải hắn cách xa Diệp Huyền như vậy, Diệp Huyền cũng không trọng thương như thế.
Nội tam của hắn cũng có nghi hoặc, căn cứ La Thành nói chuyện lúc trước, thực lực của Diệp thiếu cực kỳ đáng sợ ah, bằng không cũng không có khả năng đánh chết Khúc gia Khúc Như Phong, nhưng biểu hiện trên phường thị hôm nay hoàn toàn không có dáng vẻ gì giống cao thủ.
– Ha ha, La Mẫn gia chủ, chuyện hôm nay không quan hệ với ngươi.
Vốn Diệp Huyền trọng thương nằm trên giường, đột nhiên xoay người ngồi dậy, hắn cười nói một câu.
– Diệp thiếu, ngươi đây là…
La Mẫn mở to mắt nhìn, này tình huống như thế nào? Vừa rồi Diệp thiếu hay đang bị trọng thương, vì sao trong nháy mắt hắn hồn nhiên như không có việc gì, hoàn toàn không có biểu hiện bị thương.
– Ngươi không có việc gì?
Hắn dùng sức dụi mắt giống như hoa mắt.
– Được rồi, ta vốn không có việc gì, mang ta đi xem La Thành a.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai La Mẫn, đôi mắt bắn ra hào quang và nói một câu.
Diệp Huyền cùng với La Mẫn đi tới gian phòng của La Thành.
– Diệp thiếu, ngươi không có việc gì, quá tốt.
La Thành thấy đến Diệp Huyền bình yên vô sự lập tức kinh hỉ kêu lên, lúc hắn vừa động thì ảnh hưởng thương thế toàn thân, lập tức đau đớn nhe răng trợn mắt.
– Chỉ là Vũ Tôn cũng có thể làm ta tổn thương?
Diệp Huyền mỉm cười, huyền thức của hắn rót vào thân thể La Thành, quan sát một lần sau đó xuất ra một viên thuốc:
– Ngươi ăn xong đan dược này, đến ngày mai ngươi sẽ sinh long hoạt hổ.
La Thành cười hắc hắc, hắn nuốt viên đan dược Diệp Huyền đưa tới.
– Diệp thiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
La Mẫn không hiểu ra sao.
– Không có gì, ta chỉ diễn tuồng kịch mà thôi.
– Diễn một tuồng kịch? Chẳng lẽ sát thủ kia là Diệp thiếu mời tới? Không phải Tần Vũ mời đến sao?
La Mẫn mở to mắt như hạt châu.
– Cũng không phải, sát thủ có lai lịch khác, nếu như không có đoán sai là Khúc gia mời tới.
Ánh mắt Diệp Huyền thâm thúy nói ra.
– Khúc gia mời đến?
La Mẫn càng hồ đồ, nếu như là sát thủ Khúc gia mời tới cũng phải ra tay với La gia chủ như hắn ah? Vì sao đi tìm Diệp Huyền.
– Ngươi không cần biết rõ, dù sao lát nữa ngươi đi Thiên Long vệ phải khẳng định là Tần Vũ mời tới cho ta.
Diệp Huyền nhạt cười nhạt nói,
– Không phải Tần Vũ hung hăng càn quấy hay sao, lần này để hắn cõng oan ức này, xem hắn về sau có thể hung hăng càn quấy nữa hay không.
Nói xong lời này, sâu trong mắt Diệp Huyền bắn ra một tia hào quang vô cùng âm trầm, âm thầm nói:
– Không biết tuồng kịch hôm nay vừa ra, Cuồng Chiến còn có hoài nghi ta hay không, dám động thủ trong phường thị, quả nhiên thủ đoạn độc ác, ngày khác nếu ta không đi Huyền Cơ Tông đòi lại công đạo thì không thể an tâm.
Trước khi hắn tiến vào Tần thị dược các đã cảm nhận có sát thủ tồn tại, sở dĩ hắn tách ra khỏi La Mẫn xa như thế là cố ý làm ra, chính là vì cho đối phương cơ hội ra tay.
Hắn biết rõ bằng vào khí tức trên người của mình rất khó làm cho Cuồng Chiến bài trừ ra khỏi danh sách hoài nghi, dùng tính cách của Cuồng Chiến nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Muốn nghiệm chứng mình có phải hung thủ đánh chết Cuồng Phong hay không, biện pháp nghiệm chứng đơn giản nhất là đánh giết.
Cho nên thời điểm cảm ứng có sát thủ tới gần, Diệp Huyền biết rõ hai người kia chính là Cuồng Chiến phái tới.
Hắn cũng thuận thế diễn một tuồng kịch như vừa rồi.
Nhưng hiện tại không biết Cuồng Chiến có mắc lừa hay không.
Hiện tại trong một khu rừng rậm bên ngoài đế đô.
Sưu sưu!
Hai đạo nhân ảnh bay vút đi thật nhanh, ngay sau đó tiến vào trong một khe núi và dừng bước.
Hai người này chính là đại hán khôi ngô và võ giả gầy yếu tập sát Diệp Huyền.
Sau khi hai người dừng bước, trong khe núi có hai người đi ra, một người trong đó khí thế phi phàm, khí tức của hắn làm người ta không dám nhìn thẳng, đúng như Diệp Huyền suy đoán, Cuồng Chiến và một người đứng cung kính bên cạnh Cuồng Chiến chính là Khúc Ngạo Vân gia chủ Khúc gia.
– Khúc Ngạo Vân gia chủ, các ngươi bảo huynh đệ Vi gia chúng ta làm, chúng ta đã làm, có nên giao thù lao cho chúng ta hay không?
Đại hán khôi ngô nhìn chằm chằm vào Khúc Ngạo Vân, hắn như cười mà không phải cười nhìn đối phương.
– Nói như vậy các ngươi đánh chết tiểu tử kia?
Khúc Ngạo Vân cau mày, hai mắt sáng lên nói.
– Thật không có nhưng cũng không sai biệt lắm, tiểu tử kia ăn một chưởng của lão phu, lại chịu một cước của huynh đệ ta, cho dù không chết thì hăn cũng tổn thương không nhẹ.
Đại hán khôi ngô cười hắc hắc.
– Hai người các ngươi nói rõ chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ta nghe,
Cuồng Chiến đi tới trước mặt huynh đệ Vi gia, đạm mạc nói ra.
– Là như thế này, lúc ấy…
Đại hán khôi ngô lập tức giảng thuật kỹ càng chuyện xảy ra lúc đó.
– Thời điểm các ngươi tìm chúng ta cũng không nói nhất định phải lấy mạng tiểu tử kia, chỉ cần ra tay với hắn là có thể, cho nên Thiên Long vệ vừa tới, chúng ta sợ bại lộ hành tung cho nên rời đi trước.
Đại hán khôi ngô giải thích một câu.
Hai người bọn họ là huynh đệ Vi gia, đại hán khôi ngô là Vi Đại, võ giả gầy yếu là Vi Nhị, bọn họ là hai sát thủ nổi danh trong đế đô, có thể làm mọi chuyện vì tiền.
Sở dĩ bọn họ động thủ vớidiệp Huyền chính là làm thuê cho Khúc Ngạo Vân.
Lúc ấy Khúc Ngạo Vân tìm được bọn họ, bảo bọn họ tìm cơ hội ra tay với Diệp Huyền.
Huynh đệ Vi gia vốn không muốn, dù sao quy củ trong đế đô nghiêm khắc, huynh đệ Vi gia dám công nhiên động thủ, một khi bị điều tra ra, như vậy bọn họ sẽ đối mặt với lửa giận của Thiên Long vệ.
Chỉ có điều Khúc Ngạo Vân cho bọn họ thù lao không cách nào cự tuyệt, hơn nữa hứa hẹn chỉ cần hai người toàn lực động thủ, mặc kệ Diệp Huyền sống hay chết cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, hai người lúc này mới tiếp nhận nhiệm vụ.