– …Mà ngươi nói La Tâm Quả và Mục Túc Dịch lại đối ứng với âm kim thuộc tính hỏa độc, thay thế thành Đa Lan Quả và Chân Thương Thủy, trên lý luận là có thể thực hiện, hơn nữa không sẽ ảnh hưởng tới công hiệu còn lại của Thanh Hỏa Minh Tâm Đan, bởi vì như thế cho nên mất đi hiệu quả trị liệu âm kim thuộc tính hỏa độc.
Nói tới chỗ này, đột nhiên thần sắc Mộc Ân thay đổi, hắn lpaaj tức nhìn chằm chằm vào Thanh Hỏa Minh Tâm Đan trên đài đấu giá, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Viên huynh, Thanh Hỏa Minh Tâm Đan trên đài đấu giá, chẳng lẽ là dùng Đa Lan Quả và Chân Thương Thủy thay thế luyện chế mà thành hay sao? Lần trước Viên gia Ngũ trưởng lão của các ngươi tìm ta, ta nhớ rõ hắn nói Viên gia Viên Chấn trúng hỏa độc của Dực Hỏa Thú ah? Nếu như là như vậy, chỉ sợ Thanh Hỏa Minh Tâm Đan trước mặt không cách nào trị hỏa độc của Viên Chấn, bởi vì hỏa độc của Dực Hỏa Thú là âm kim thuộc tính.
Mộc Ân ngưng trọng nói ra.
– Mộc Ân đại sư, vậy ngươi xem Thanh Hỏa Minh Tâm Đan trên đài đấu giá kia có bị thay đổi tài liệu hay không?
Viên Phi khẩn trương hỏi.
Mộc Ân cười khổ một tiếng:
– Viên huynh, lão phu là luyện dược sư lục phẩm nhưng cứ nhìn vẻ ngoài như thế không biết Thanh Hỏa Minh Tâm Đan có cải biến hay không, muốn biết phải tự mình xem xét mới được.
– Đa tạ Mộc Ân đại sư.
Cho dù Mộc Ân không có nói đáp án nhưng nội tâm Viên Phi vẫn có suy nghĩ của mình.
Hắn không có hành động tùy tiện, mà là truyền âm cho Diệp Huyền, trầm giọng nói:
– Các hạ, ngươi thực có nắm chắc trị hết cho Viên gia Thái Thượng trưởng lão của ta hay sao?
Hiện tại không biết Thanh Hỏa Minh Tâm Đan có trị hết thương thế hay không, Viên Phi không muốn miệt mài theo đuổi, hắn chỉ muốn biết Diệp Huyền có nắm chắc trị liệu hết thương thế cho Viên Chấn trưởng lão hay không.
– Viên gia chủ, cho dù hiện tại ta nói thế nào thì ngươi cũng không tin tưởng nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Huyền Diệp ta nói chuyện còn chưa từng có không giữ lời, điểm này ngươi có thể hỏi Lục Ly đại sư.
Viên Phi khẽ giật mình, Diệp Huyền nói đúng, dùng thân phận của Diệp Huyền cho dù hiện tại hắn nói nhiều hơn nữa, muốn cho hắn triệt để tin tưởng là chuyện không có khả năng, nhưng có Lục Ly đại sư chứng minh thì khác.
Lục Ly đại sư thân phận cao quý, chính là đệ nhất luyện khí đại sư của đế quốc, hơn nữa gần đây công chính không thiên vị, hắn nói chuyện Viên Phi thập phần tin tưởng.
Nghe nói La gia Huyền Diệp có quan hệ thập phần thân mật với Lục Ly đại sư, chắc hẳn Lục Ly đại sư nhất định biết một ít gì đó.
Trong gian phòng của mình, Lục Ly không hiểu vì sao Diệp Huyền lại truyền âm cho mình như thế, ngay lúc này có Viên Phi truyền âm cho hắn.
– Lục Ly đại sư, tại hạ Viên gia Viên Phi, nghe nói ngươi và La gia Huyền Diệp có quan hệ không tầm thường, ta chỉ muốn hỏi đại sư, vừa rồi Huyền Diệp nói có thể trị hết thương thế Hỏa Độc Thú cho Thái Thượng trưởng lão của Viên gia, không biết có thật hay không?
Lục Ly nghe vậy lập tức biết rõ Diệp Huyền suy nghi cái gì.
Hắn cũng tỉnh ngộ, Diệp Huyền muốn Viên gia buông tha đấu giá, từ đó làm Tần gia dời đá nện chân mình.
Mà Diệp Huyền cũng biết lời nói của mình sức nặng không đủ cho nên muốn mình đứng ra đảm bảo.
Nhưng mà Viên Chấn thân trúng hỏa độc Hỏa Dực Thú, Lục Ly cũng đã nghe nói qua, độ khó khi trị liệu không tầm thường, bằng không Viên gia cũng không khó giải quyết như hiện tại, tiểu tử kia thật có thể làm được.
Trong nội tâm Lục Ly cũng có phần nghi hoặc.
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn vẫn cho Diệp Huyền mặt mũi, lập tức ngưng giọng nói:
– Viên gia chủ, Huyền Diệp tiểu hữu là thiếu niên kinh tài tuyệt diễm nhất mà lão phu từng gặp qua, trên thực tế lão phu cũng không biết hắn nói là thật hay giả nhưng ta tin tưởng, nếu như không có nắm chắc nhất định, Huyền Diệp tiểu hữu tuyệt không nói như vậy.
Lục Ly đại sư nói lời này vô cùng chân thành, sức nặng rất nặng làm cho Viên Phi gia chủ cũng phải nghiêm túc.
Nói thật, nghe được Lục Ly đại sư nói như vậy, nội tâm Viên Phi cũng thập phần động tâm.
Nếu như thời điểm này hắn toàn thân trở ra, không thể nghi ngờ là cơ hội tiến hành phản kích Tần gia tốt nhất.
Nhưng hắn sợ vạn nhất Diệp Huyền cuối cùng không trị hết cho Thái Thượng trưởng lão, cuối cùng Viên gia của hắn cũng thê thảm.
Tiếp theo xuất hiện Thanh Hỏa Minh Tâm Đan là không thể nào.
Trong lúc nhất thời, Viên Phi gia chủ là người quyết đoán cũng do dự.
Diệp Huyền thấy Viên Phi do dự, hắn lại truyền âm lần nữa.
– Viên Phi gia chủ, nếu như ngươi lúc này bởi vì sợ hãi mất đi, tùy ý Tần gia bài bố, như vậy xem như Huyền Diệp ta mắt mù xem trọng ngươi. Huyền Diệp ta không phải đại nhân vật nào nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, không có mười phần nắm chắc làm sao truyền âm cho ngươi.
– Là bị Tần gia tùy ý bài bố ném mặt mũi tới tận nhà hay tiêu sái phản kích, cải tạo uy nghiêm, tất cả đều xem chính ngươi.
Chỉ là hỏa độc Dực Hỏa Thú, Diệp Huyền căn bản không để trong lòng, hắn đã nói tới mức này, Viên gia vẫn còn chưa tin hắn thì hắn không nói gì hơn.
Viên Phi gia chủ nghe vậy thân thể chấn động, ánh mắt dần dần kiên định.
Vào lúc này tại phòng của Tần gia, Tần Phong gia chủ lại dùng giọng điệu trào phúng Viên gia lần nữa:
– Ha ha, không thể ngờ Viên Phi huynh xưa nay làm người quyết đoán lại do dự như thế, cũng phải, mười sáu vạn huyền thạch hạ phẩm ah, giá tiền này cũng vượt qua Liệt Hỏa Phần Thiên Quyết của Tần gia chúng ta rồi, chậc chậc, một viên thuốc mà thôi, có cần thiết phải mắc như vậy không? Nếu Viên huynh chê đắt thì ta thấy nên buông tha đi mới tốt.
Lúc giá cả của Thanh Hỏa Minh Tâm Đan tăng vọt lên mười sáu vạn, mục tiêu của Tần gia đã đạt tới, trong nội tâm Tần Phong lúc này vô cùng hưng phấn, hắn bắt đầu lên tiếng châm chọc.
Hắn xem ra cho dù Viên gia làm thế nào cũng tiếp tục ra giá, đã như vầy trào phúng vài câu cũng thống khoái.
Đột nhiên Viên Phi gia chủ cất tiếng cười dài, nói:
– Tần huynh, ngươi nói ta cũng không có cảm giác gì nhưng có lý, chỉ là Thanh Hỏa Minh Tâm Đan mà thôi, có cần mắc như vậy hay không?
Hắn vừa nói ra lời này Tần Phong lập tức nhíu mày một cái, hắn không hiểu Viên Phi nói như vậy có ý gì?
Chẳng lẽ Viên gia chuẩn bị buông tha cạnh tranh?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Viên Chấn lão gia hỏa kia thương thế chưa lành, Viên Phi cam lòng bỏ qua? Đánh chết Tần Phong cũng không tin.