– Mà lần này, chúng ta đã nhìn thấu một bộ phận kế hoạch của bọn họ, sao không thể tương kế tựu kế. Nhìn xem rốt cuộc bọn họ đang giở trò quỷ gì? Nếu như thật sự giống chúng ta suy đoán, như vậy cũng có thể để cho những thế lực khác nhìn rõ bộ mặt của bọn họ. Nếu như không phải thì không cần phải lo, ta cũng không tin Huyền Cơ Tông dám coi trời bằng vung, động thủ với Lam Quang học viện chúng ta ở Cổ Dương Thành này a.
– Vì lẽ đó, đề nghị của ta là ở lại, nhìn xem rốt cuộc Huyền Cơ Tông kia muốn làm gì.
Đám người Cát Phác Tử đều trầm mặc, cẩn thận suy tư đền ghị của Diệp Huyền, ánh mắt lập lòe.
– Nhưng nếu như mục đích mà Huyền Cơ Tông kia liên thủ với Cửu Dương Tông chỉ là rat ay đối với Lam Quang học viện chúng ta thì sai? Bằng vào thực lực của chúng ta, sợ rằng rất khó ngăn cản a. Mà những thế lực khác, chưa chắc sẽ vì Lam Quang học viện chúng ta mà đắc tội chết với hai nhà này.
Suy nghĩ trong chốc lát, Dược lão không nhịn được nói.
Diệp Huyền cười nhạt:
– Vậy thì phải xem năng lực giao tiếp của Lam Quang học viện chúng ta, nhìn xem có thể kéo các thế lực kia đến bên chúng ta hay không a.
– Hơn nữa…
Nói tới chỗ này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía Cát Phác Tử, trầm trọng nói:
– Cát viện phó, tiền đề để chúng ta ở lại là phải nắm giữ thực lực có thể ứng đối với Huyền Cơ Tông, nếu không thì, cho dù có nhiều mưu kế hơn nữa trước thực lực tuyệt đối, tất cả cũng không làm nên chuyện gì.
– Giả như Lam Quang học viện chúng ta không có thực lực này, như vậy tốt nhất hiện tại phải chạy đi. Chuyện trao đổi con tin sự tình, chờ sau này lại nghĩ cách a.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm trọng, tất cả kế hoạch đều phải được xây dựng ở trên tiền đề phải đối kháng được với Huyền Cơ Tông, dù sao lần này Huyền Cơ Tông đã phái ra cường giả Võ Hoàng bát giai như Thiên Dịch lão nhân. Nếu như thực sự xảy ra chiến đấu, chỉ cần một người Thiên Dịch lão nhân đã đủ để giết chết tất cả mọi người của Lam Quang học viện tại chỗ.
Nói xong tất cả những thứ này, Diệp Huyền nhìn về phía đám người Cát viện phó.
Giờ khắc này sắc mặt của Dược lão và Đông lão đều có chút lo lắng, chỉ có Cát Phác Tử là ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ gì.
Trầm tư hồi lâu, Cát Phác Tử đột nhiên cắn răng một cái, lạnh giọng nói:
– Cơ hội lần này rất hiếm thấy, nhất định chúng ta phải biết rõ, mục đích thực sự của Huyền Cơ Tông, nếu như lần này rời đi, lần sau còn không biết phải đợi tới khi nào, vì lẽ đó ta quyết định ở lại.
– Cát viện phó.
Dược lão và Đông lão đều giật mình nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên, trong lòng âm thầm hiểu rõ, quả nhiên Lam Quang học viện cũng nắm giữ một loại lá bài tẩy nào đó, đủ để ứng đối với cường giả cấp bậc Võ Hoàng bát giai.
Ngẫm lại cũng đúng a, căn cứ vào suy đoán của Diệp Huyền. Bên trong mười thế lực lớn đứng đầu Mộng Cảnh Bình Nguyên đều có Võ Hoàng bát giai tọa trấn, bởi vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn học viện. Trước khi Hoàng Phủ Tú Minh rời đi, tất sẽ phải để lại một ít thủ đoạn đủ để đối kháng với Võ Hoàng bát giai, chỉ là không biết là bảo vật là cái gì a?
Lời nói của Diệp Huyền lúc trước cũng là một loại suy đoán đối với Lam Quang học viện.
Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn đột nhiên nở nụ cười rất tươi, hắn nói:
– Đã như vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Mấy ngày kế tiếp chúng ta cũng không thể để cho Huyền Cơ Tông an phận làm việc, dù thế nào cũng phải tạo ra cho bọn họ một chút phiền toái.
Trong con ngươi của Diệp Huyền hiện lên một đạo lệ mang.
Đám người Cát Phác Tử đều lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Cửa lớn phủ đệ Lam Quang học viện lặng lẽ mở ra, có một đoàn võ giả toả ra khí thế khủng bố từ bên trong đi ra, khí thế hùng hổ đi đến vị trí phủ đệ của Huyền Cơ Tông.
Đầu lĩnh trong đám người này chính là Cát viện phó.
– Ồ, đây không phải là Cát Phác Tử Phó viện trưởng Lam Quang học viện hay sao?
– Bọn họ đang chuẩn bị làm gì vậy?
– Nhìn phương hướng mà bọn họ đi tới, tựa hồ là vị trí của Huyền Cơ Tông, lẽ nào Lam Quang học viện muốn làm lớn chuyện với Huyền Cơ Tông?
Đám người mênh mông cuồn cuộn như vậy nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ít võ giả, dẫn tới một lượng lớn người đi đường vây xem, cả đám nghị luận sôi nổi, vẻ mặt rất là hưng phấn.
– Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông đâu rồi? Bảo hắn đi ra gặp mặt ta.
Đám người Cát Phác Tử vừa đến trước phủ đệ Huyền Cơ Tông đã lạnh giọng quát lên, thanh âm ầm ầm vang vọng ở toàn bộ bầu trời Cổ Dương Thành.
– Các ngươi là người nào?
Giờ khắc này bên trong tòa phủ đệ của Huyền Cơ Tông chỉ có mấy nhân vật cấp bậc trưởng lão. Mỗi một người đều có vẻ mặt hoang mang, một người trong đó cố gắng ra vẻ trấn định, lạnh giọng hỏi.
– Chúng ta là ai các ngươi không biết sao? Lão phu là Cát Phác Tử Lam Quang học viện, Huyền Cơ Tông các ngươi nói muốn đàm phán với Lam Quang học viện chúng ta. Chúng ta đã sắp đến đây được nửa tháng mà người Huyền Cơ Tông các ngươi đến hiện tại còn không xuất hiện, có phải đã quá không coi chúng ta ra gì hay không?
Cát Phác Tử cười lạnh một tiếng, vung tay lên, nói:
– Các ngươi tránh ra, lão phu muốn đi vào, xem xem Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông các ngươi rốt cuộc có tới hay không.
– Ngươi, làm càn.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông vừa nghe lai lịch của đám người Cát Phác Tử nhất thời giận tím mặt, ánh mắt hung ác, ngăn ở trước phủ đệ.
– Xem ra mấy người các ngươi không cho chúng ta tiến vào?
Con ngươi của Cát Phác Tử phát lạnh, oanh, một luồng xung kích khủng bố từ bên ngoài thân hắn tán ra, đánh vào trên người mấy tên trưởng lão chặn đường. Đáng thương cho mấy tên trưởng lão của Huyền Cơ Tông, tất cả đều là tồn tại Võ Tôn lục cấp cấp bậc, thế nhưng bị khí tức của Cát Phác Tử vọt một cái như thế. Mỗi một người đều giống như diều đứt dây bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu.
Cát Phác Tử cười lạnh nói:
– Ta cũng muốn nhìn xem ngày hôm nay các ngươi ai dám ngăn cản ta.
Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông tâm thần sợ hãi, thế nhưng vì tôn nghiêm tông môn cho nên vẫn cắn răng một cái, mạnh mẽ vọt lên.
– Được.
Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh, vừa muốn động thủ thì đột nhiên có một luồng uy thế khủng bố tràn ra, ngăn cản hành động của Cát Phác Tử.