TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1003: Mỗi một người đều ra mặt (2)

Chỉ là hắn vừa mới nói ra lời này thì mọi người ở đây cũng không có cảm thấy có cái gì mà không thích hợp.

Thực sự là bởi vì tiếng tăm của Huyền Diệp quá to lớn, nguyên nhân xung đột giữa Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông, đã sớm truyền khắp toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên. Bất luận là một loại phiên bản nguyên nhân nào đều không thiếu được một người thiếu niên, tên của hắn gọi là Huyền Diệp.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả võ giả vây xem ở đây đều đem ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Huyền. Nhìn xem hắn có ba đầu sáu tay hay thế nào mà có thể dẫn tới hai thế lực lớn toàn diện đại chiến như vậy.

Hồng Y tiên tử Thái Diễm của Minh Nguyệt đế quốc càng không nhịn được giễu cợt nói:

– Hóa ra hắn chính là Huyền Diệp, là người kẻ cầm đầu dẫn tới hai đại tông môn ra tay đánh nhau? Hôm nay vừa nhìn quả nhiên rất là hung hăng a.

Diệp Huyền sờ sờ mũi nói:

– Vị bà bà này. Ta đúng là Huyền Diệp không sai, thế nhưng không phải là kẻ cầm đầu gì a. Vị hồng y bà bà này đừng nói như vậy a.

Bà… Bà bà!

Yên tĩnh, yên tĩnh một cách chết chóc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Huyền.

Hồng Y tiên tử Thái Diễm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên có tiếng tăm rất lớn, hầu như tất cả võ giả đều rõ ràng. Người này đối với tuổi tác của mình cực kỳ kiêng kỵ, hơn nữa tính khí rất là táo bạo, bởi vậy hầu như tất cả cường giả nhìn thấy nàng đều sẽ xưng hô nàng một tiếng Thái tiên tử, mà không dám gọi thẳng tên huý.

Trong Minh Nguyệt đế quốc đã từng có một tên Võ vương không cẩn thận biểu thị bất kính đối với nàng, kết quả không quá hai ngày đã bị nàng bêu đầu thị chúng, thậm chí toàn gia tộc cũng bị diệt môn.

Bởi vì thực lực mạnh mẽ, lại thêm thân phận với hoàng đế Minh Nguyệt đế quốc cho nên trên toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên này người dám trêu nàng hầu như không có.

Nhưng hôm nay, Diệp Huyền lại dám gọi nàng là bà bà…

Trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán lập tức ứa ra, có chút kinh hồn bạt vía nhìn về phía Thái Diễm.

– Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì?

Quả nhiên, Diệp Huyền vừa dứt lời thì Thái Diễm đã ngay lập tức nổi trận lôi đình, ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo âm trầm, sắc mặt âm trầm tới mức sắp nhỏ nước. Một đạo khí tức kinh khủng đột nhiên từ trên người nàng phóng thích ra, mạnh mẽ trấn áp về phía Huyền Diệp.

Ầm!

Đương nhiên Cát Phác Tử sẽ không để cho nàng thực hiện được, khí tức thất cấp tam tầng tản mát ra, đụng vào khí tức của Thái Diễm, nhanh chóng hình thành một vòng xoáy Huyền Nguyên kịch liệt.

– Thái tiên tử, đừng phẫn nộ.

Cát Phác Tử liếc nhìn Huyền Diệp rồi nhắc nhở nói:

– Huyền Diệp. Thái tiên tử tốt xấu gì cũng là tiền bối của ngươi, ngươi nên khách khí một chút đối với Thái tiên tử a.

Diệp Huyền ra vẻ vô tội, ủy khuất nói:

– Cát viện phó, ta đã rất tôn kính đối với nàng a, còn tôn xưng nàng là bà bà, chẳng lẽ là ta nói sai rồi sao?

– Ngươi.

Trong con ngươi Thái Diễm hiện lên vẻ ác liệt, sát cơ bốc lên.

– Ồ.

Đột nhiên Diệp Huyền vỗ đầu một cái:

– Ta hiểu rồi.

Hắn vừa chắp tay đối với Thái Diễm, cung kính nói:

– Tiền bối, vừa nãy là ta mạo phạm, tiền bối trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể gọi là bà bà a, chẳng trách tiền bối lại tức giận, xin lỗi, xin lỗi…

Tất cả mọi người đều mồ hôi đổ ròng ròng, Huyền Diệpv cũng quá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế a. Tới lúc này lại mới kịp phản ứng, nếu như sớm có thái độ này sao lại trêu cho Thái tiên tử tức giận a?

– Hừ.

Thái tiên tử hừ lạnh một tiếng.

Chỉ là lúc này nàng lại nghe Diệp Huyền nói tiếp:

– Tiền bối trẻ tuổi như thế, gọi là bà bà quả thực là già, phải gọi là đại nương mới đúng.

Đại… Đại nương?

Trong lòng mọi người giờ khắc này chỉ cảm thấy có vô số tiếng mắng chửi xuất hiện. Mỗi một người đều trố mắt há hố mồm nhìn Diệp Huyền.

Tiểu tử này thực sự thật hay là giả ngốc vậy?

– Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết.

Ầm!

Thái Diễm cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên đánh ra một chưởng về phía Diệp Huyền.

Oanh ầm!

Trong phút chốc, trong hư không có một đạo sương mù màu đỏ hiện lên, đạo sương mù này không ngừng biến ảo hình dạng, cuối cùng không ngờ lại hóa thành một đầu Hồng Phấn Khô Lâu, trực tiếp cắn xé về phía Diệp Huyền.

– Thái tiên tử, ngươi đường đường là tiền bối một giới mà lại động thủ đối với vãn bối, quá đáng.

Làm sao Cát Phác Tử lại để cho Thái Diễm thực hiện được mục đích cơ chứ? Hắn vung tay lên, một luồng Huyền Nguyên vô hình xuất hiện ở trong thiên địa, tạo thành một đạo bình phong trong suốt ngăn ở trước Hồng Phấn Khô Lâu. Hai nguồn lực lượng giao kích với nhau, chỉ nghe bình phong hư vô phát ra tiếng kèn kẹt nổ tung rồi ầm ầm tan nát. Mà Hồng Phấn Khô Lâu do sương mù kia biến thành cũng lặng lẽ mất đi, trở thành vô hình, giống như là chưa từng xảy ra gì cả.

Đây chính là giao chiến giữa Võ vương thất cấp đỉnh cao hay sao? Dường như không cái gì a?

Không ít người vây xem nhìn thấy hai người giao thủ nhẹ nhàng, trong mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, chỉ là bọn hắn còn chưa nghĩ xong thì đã nghe…

Cạch!

Trên đường phố mà Cát Phác Tử và Thái Diễm đang đứng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan tràn ra, không ngờ lại tạo thành một cái khe to lớn chắn ngang ở trước phủ đệ Huyền Cơ Tông. Một đạo kình khí từ bên trong bắn ra bên ngoài.

Ầm!

Một tên trưởng lão Huyền Cơ Tông ở gần đó trực tiếp bị đạo kình khí này chấn động đến mức bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, trên người truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh.

Hít!

Tất cả võ giả vây xem đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy lạnh cả người.

Thái Diễm cất bước tiến về phía trước, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói:

– Cát Phác Tử, ngươi tránh ra, hôm nay bổn tiên tử không cho tiểu súc sinh này một chút màu sắc thì bổn tiên tử sẽ không phải là họ Thái.

Trong con ngươi của Cát Phác Tử có hàn mang lóe lên, lạnh lùng nói:

– Thái tiên tử nói quá lời rồi, đệ tử học viên ta cũng không đắc tội với ngươi, ngươi hà tất phải nổi giận như vậy.

Thái Diễm tức giận tới mức lông mày dựng thẳng, dùng tay chỉ vào Cát Phác Tử lạnh giọng nói:

– Cát Phác Tử, bổn tiên tử chỉ hỏi ngươi có tránh ra hay không mà thôi.

Ánh mắt Cát Phác Tử phát lạnh:

– Thái tiên tử, ta đã cho ngươi đủ mặt mũi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lam Quang Học Viện ta sợ Minh Nguyệt đế quốc ngươi hay sao? Nếu như ngươi lại cố tình gây sự, ngày hôm nay lão phu sẽ trấn áp ngươi.

Đọc truyện chữ Full