Bây giờ toàn bộ Thiên Đô Phủ chỉ có Úy Trì gia nắm giữ cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, nguyên bản hai thế lực lớn lẫn nhau ngăn được cục diện đã biến mất, có thể nói, bây giờ Úy Trì gia đã là Thiên Đô Phủ nhất bá, không có bất kỳ gia tộc nào có thể đối kháng.
Vì vậy, dù trong lòng đám người Tô Tú Nhất phẫn nộ, nhưng chỉ có thể lớn tiếng quát lớn, không dám tiến lên động thủ.
Úy Trì Năng nhìn thấy đám người Tô Tú Nhất biểu hiện phẫn nộ, trên mặt tràn trề ra nụ cười gằn.
– Muốn làm gì? Tô Tú Nhất ngươi không thể nào không biết a, lần này hành trình không gian bí ẩn, Huyền Quang Các Các chủ ngươi Huyền Diệp trong bóng tối ra tay với trưởng lão Úy Trì gia ta, thủ đoạn cực kỳ ác liệt, hiện tại Úy Trì gia chúng ta yêu cầu các ngươi, lập tức giao ra người này, bằng không đừng trách Úy Trì gia ta đối với Huyền Quang Các ngươi không khách khí!
– Ngươi nói láo, Huyền Diệp Các chủ ta sao lại ra tay với trưởng lão của Úy Trì gia ngươi.
Tô Tú Nhất tức giận quát lạnh:
– Hơn nữa Huyền Quang Các ta Huyền Diệp Các chủ hiện nay còn chưa trở về, ngươi để ta làm sao giao người, có bản lĩnh, ngươi liền nắm ra chứng cứ đi.
– Ta mặc kệ, còn chứng cứ, Úy Trì gia ta nói chính là chứng cứ, lẽ nào ngươi cho rằng Úy Trì gia ta còn có thể ăn nói linh tinh sao.
Úy Trì Năng cười lạnh nói.
– Hôm nay nếu như ngươi không giao Huyền Diệp, Huyền Quang Các ngươi cũng đừng muốn tiếp tục kinh doanh, đập cho ta.
Hắn dứt tiếng, phía sau rất nhiều hộ vệ nhất thời dồn dập lao ra, đột nhiên ném tới quầy hàng.
– Dừng tay.
Đám người Tô Tú Nhất biến sắc, ngăn cản những người này, ầm ầm ầm, tiếng giao thủ vang lên, hộ vệ của Úy Trì gia dồn dập lùi về sau, từng cái từng cái trên mặt lộ ra kinh sợ.
Ở dưới Diệp Huyền bồi dưỡng, bây giờ Huyền Quang Các từ lâu không phải lúc trước, nắm giữ thực lực không phải bình thường.
Úy Trì Năng giận tím mặt, quát lạnh:
– Tốt, Tô Tú Nhất, các ngươi dĩ nhiên còn dám phản kháng, lão phu ngược lại muốn xem xem, hôm nay các ngươi ai dám ngỗ nghịch Úy Trì gia ta. Nếu các ngươi dám động thủ với lão phu, vậy thì là cùng Úy Trì gia ta là địch, hôm nay võ giả của Úy Trì gia ta sẽ san bằng Huyền Quang Các này.
Úy Trì Năng quát lạnh một tiếng, tự mình tiến lên, đập một quầy hàng thành phấn vụn, đồng thời lạnh lùng nhìn Tô Tú Nhất, hiển nhiên là chờ hắn ra tay.
– Ngươi…
Ở đây Tô Tú Nhất, Cát Phác Tử, Lục Ly, Cửu Trần, Đông Phương Hiên, Khâu Vô Song, Dương Tu… sắc mặt tái xanh, trong đó đám người Lục Ly ngay lập tức muốn xông lên, nhưng bị Tô Tú Nhất gắt gao ngăn cản.
Ầm! Ầm! Oanh…
Kịch liệt ầm ầm vang lên, quầy hàng trong đại sảnh nhất trọng của Huyền Quang Các từng cái từng cái bị đập thành phấn vụn, trong đó bày ra đan dược, dược liệu tán lạc khắp mặt đất, chợt bị giẫm thành bùn nhão, Úy Trì Năng một bên oanh kích, một bên còn cất tiếng cười to.
Đám người Tô Tú Nhất nghiến răng, từng cái từng cái con ngươi phun lửa, hận không thể chém Úy Trì Năng thành muôn mảnh.
Nhưng lý trí lại làm cho đám người Tô Tú Nhất cắn răng, mắt lộ ra thống khổ cay đắng.
Xác thực, Úy Trì Năng này không tính là gì, chỉ là một trưởng lão của Úy Trì gia, Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong mà thôi, Huyền Quang Các hắn không phải không có năng lực lưu lại đối phương.
Nhưng Úy Trì gia đáng sợ không phải Úy Trì Năng này, mà là Úy Trì Hóa Đức.
Đám người Tô Tú Nhất đều rất rõ ràng, sở dĩ Úy Trì Năng nhục nhã bọn họ như thế, chính là muốn kích nộ bọn họ, để bọn họ động thủ, chỉ cần bọn họ vừa động thủ, Úy Trì gia tộc thì có lý do chân chính ra tay với Huyền Quang Các.
Vì lẽ đó bọn họ chỉ có thể nén.
Ngoài Huyền Quang Các, không ít võ giả Thiên Đô Phủ nhìn tình cảnh này, từng cái từng cái lắc đầu thở dài.
Nhớ lúc đầu, thời điểm Huyền Quang Các Các chủ Huyền Diệp còn, Huyền Quang Các này uy phong cỡ nào, Lý gia dám động thủ với Huyền Quang Các, cuối cùng ngay cả cửa lớn cũng không thể vào, liền trực tiếp bị diệt, đường đường một gia tộc hàng đầu trong khoảnh khắc biến thành tro bụi.
Ngay cả Hồn Sư tháp phó tháp chủ Vinh Dương đại sư cũng bị Diệp Huyền tại chỗ đánh gục ở cửa lớn Huyền Quang Các.
Nhưng hôm nay, người của Úy Trì gia ở trong Huyền Quang Các diễu võ dương oai, chung quanh loạn đập, nhưng Huyền Quang Các ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
Cảnh tượng như vậy, không thể không nói khiến người ta thổn thức không ngớt.
Nhưng mọi người biết, trước khác nay khác, ngay lúc đó mặc dù Úy Trì gia là một trong hai gia tộc lớn, nhưng hoàn toàn còn không đạt đến trình độ một tay che trời.
Nhưng hôm nay Úy Trì gia trở nên kiêu ngạo, toàn bộ Thiên Đô Phủ không có một gia tộc dám cùng bọn hắn đối kháng.
Có thể nói, này không phải Huyền Quang Các sa sút, mà là Úy Trì gia quật khởi.
Nghĩ tới Úy Trì gia kia ở trong mạo hiểm, bao quát Úy Trì Bất Công gia chủ ở bên trong hết thảy thành viên không ai sống sót, lại trở thành Thiên Đô Phủ đệ nhất gia tộc, này không thể không nói là một kết quả khiến người ta cảm thấy trào phúng.
Ở thời điểm đông đảo dân chúng thổn thức không ngớt, trong Huyền Quang Các, người của Úy Trì gia thì đập vui vẻ.
– Hừ, thật không nghĩ tới, người Huyền Quang Các này thật đúng là chịu nhịn, đến hiện tại còn không ra tay.
Trong đại sảnh, Úy Trì Năng đang đấm vào đồ vật trong con ngươi lệ mang lấp loé, hắn không nghĩ tới, mình lớn lối như thế lại còn không để đám người Tô Tú Nhất này mất đi lý trí.
– Rất tốt, các ngươi có thể chịu đúng không, vậy bổn hoàng liền muốn nhìn một chút, các ngươi có thể chịu đến mức nào.
Úy Trì Năng đột nhiên cười gằn ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí lầu hai của Huyền Quang Các.
Sắc mặt đám người Tô Tú Nhất đột nhiên biến đổi.
Huyền Quang Các lầu một, chỉ là một ít đan dược cùng dược liệu phổ thông, coi như bị đạp cũng không tính là gì, nhưng lầu hai có không ít linh dược kỳ trân, đan dược quý hiếm, nếu bị đập đối với Huyền Quang Các tuyệt đối là tổn thất thật lớn.
– Rốt cục lưu ý?
Trong lòng Úy Trì Năng cười lạnh, lúc này cười gằn quát:
– Các đệ tử Úy Trì gia nghe, đập phá lầu hai Huyền Quang Các cho ta, hôm nay nếu Huyền Quang Các này không giao ra Huyền Diệp, ta liền để hắn gạch vụn không tồn.
– Vâng!
Một đoàn hộ vệ Úy Trì gia phần phật hướng lầu hai.
Đám người Cát Phác Tử nhất thời cuống lên.
– Tô Tú Nhất, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đập phá lầu hai, những thứ đó dị thường quý giá, đối với Diệp thiếu rất trọng yếu.