Hoàng Phủ Tú Minh dứt tiếng, uy lực của song quyền lập tức tăng mạnh, ầm ầm, một đạo quyền kình vô hình bao phủ ra, muốn đánh bay Diệp Huyền ra võ đài.
– Dừng tay, ngươi chớ phản kháng.
Diệp Huyền bí mật truyền âm, chợt đôi mắt của hắn đột nhiên biến thành xanh tím, vù, một đạo hồn lực vô hình như gai nhọn, phút chốc bắn vào thân thể của Hoàng Phủ Tú Minh.
Xèo!
Cỗ hồn lực đáng sợ này thế như chẻ tre, cấp tốc đi tới Hồn Hải của Hoàng Phủ Tú Minh, chỉ thấy trong Hồn Hải, một phù văn quỷ dị toả ra khí tức làm người ta sợ hãi, ngăn chặn vị trí linh hồn của Hoàng Phủ Tú Minh.
– Cấm Hồn chi ấn.
Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên biến đổi.
– Ngươi biết phong ấn này?
Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi sững sờ.
Thân là Thần Đô đại sư, chính hắn cũng hoàn toàn không nhận ra phong ấn lại linh hồn mình đến tột cùng là thủ pháp gì, không nghĩ tới thiếu niên này một chút liền nhận ra được.
– Tự nhiên nhận thức, có điều ngươi giấu giếm rất sâu a, rõ ràng đã đột phá bát giai, còn làm bộ là Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
Diệp Huyền cảm thụ khí tức hồn lực trong đầu Hoàng Phủ Tú Minh, không khỏi nói.
Hoàng Phủ Tú Minh ngẩn ra.
– Tinh Diễn Thần Quyết Ẩn Hồn Thuật xác thực có thể che đậy qua tuyệt đại đa số Luyện Hồn Sư, nhưng làm sao có thể che đậy được ta.
Diệp Huyền khẽ cười một tiếng.
– Ngươi lát nữa, chỉ cần tùy cơ ứng biến.
Dứt tiếng, Diệp Huyền đột nhiên một chiêu kiếm bổ ra.
Xèo!
Kiếm khí đáng sợ tăng vọt, trực tiếp đánh bay Hoàng Phủ Tú Minh ra ngoài, tầng tầng rơi xuống dưới lôi đài.
– Cheng!
Diệp Huyền thu kiếm mà đứng, đứng ngạo nghễ ở trên lôi đài, lạnh lùng nhìn quét tất cả mọi người xung quanh.
– Rào!
Một luồng hoan hô như trời long đất lở, ở bốn phía võ đài vang lên.
Đặc sắc, quá đặc sắc.
Vừa nãy Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh giao thủ, làm cho tất cả mọi người đều hô to đặc sắc.
Trước Diệp Huyền mấy chiêu đánh bại trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội, tuy làm người chấn động, nhưng luận trình độ đặc sắc, lại căn bản không có cách so với Hoàng Phủ Tú Minh chiến đấu.
Hai người ở trên lôi đài điên cuồng giao thủ, ngươi tới ta đi, loại cao thủ trong lúc đó đối đầu kia, để mỗi người đều tâm huyết sôi trào, cuồng nhiệt không ngớt.
– Chín mươi chín thắng liên tiếp, bây giờ còn có ai?
Trên võ đài, Diệp Huyền đưa tay phải ra, ngửa mặt lên trời thét dài, căn bản không nhìn Hoàng Phủ Tú Minh suy tàn rơi xuống đài.
– Bách thắng liên tiếp!
– Bách thắng liên tiếp!
Toàn bộ võ đài vang lên làn sóng hô to, thanh như hồng lôi, đinh tai nhức óc.
– Hoàng Phủ Tú Minh cũng thất bại.
Trong phòng quý khách, đám trưởng lão Mạnh Tân Thành đứng lên, mặt lộ vẻ giận dữ.
Bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị nhiều như vậy, thậm chí phái Hoàng Phủ Tú Minh tới, dĩ nhiên cuối cùng vẫn để tiểu tử này tới mức độ đó.
Trận thứ một trăm, tuy đám người Mạnh Tân Thành đã sớm rõ ràng Diệp Huyền nhất định sẽ thua ở trận thứ một trăm, nhưng nhìn thấy Diệp Huyền đi tới bước này, vẫn để trong lòng bọn họ kinh nộ.
– Ta cho rằng Hoàng Phủ Tú Minh này có thực tài gì, nguyên lai vẫn là tên rác rưởi.
Cách đó không xa trong phòng quý khách, Trác Nhất Phàm một mặt lạnh lùng.
Ở trong lúc hắn quản hạt, dĩ nhiên xuất hiện một cường giả chín mươi chín thắng liên tiếp, đối với dân thường mà nói, là tháng ngày đáng giá kỷ niệm, nhưng đối với Trác Nhất Phàm hắn mà nói là sỉ nhục.
Huống chi cường giả này cho tới bây giờ, còn không có gia nhập Đấu Vũ Hội của hắn.
– Phỉ Liệt, trận đấu tiếp theo, ngươi trước tiên mời hắn gia nhập Đấu Vũ Hội ta, nếu như hắn còn không muốn, ngươi nên biết phải làm sao?
Trác Nhất Phàm nhìn về phía Hỏa Quyền Vũ Đế Phỉ Liệt, ngữ khí lãnh đạm nói.
Nhẹ nhàng đứng lên, khóe miệng của Hỏa Quyền Vũ Đế Phỉ Liệt phác hoạ lên một nụ cười lạnh lùng:
– Trác hội trưởng ngươi yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.
Lúc này ở trên thính phòng, vô số võ giả đang điên cuồng hô lớn.
– Cái kế tiếp.
– Cái kế tiếp.
Dựa theo thông lệ của Đấu Vũ Hội, đến chín mươi thắng liên tiếp, có thể phái ra người khiêu chiến vượt qua cấp bậc, mà vì không để người thu được bách thắng liên tiếp, đến thời khắc sống còn, tất nhiên sẽ có Vũ Đế xuất hiện.
Thời khắc này, mỗi người đều đang chờ, nhìn người khiêu chiến của Đấu Vũ Hội đến tột cùng là ai.
Trên võ đài, Diệp Huyền bình tĩnh mà đứng.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhìn lại phía nam.
Chỉ thấy một cái bóng màu đỏ, từ trong phòng quý khách chậm rãi đi ra, bóng người này, từng bước từng bước giẫm ở trên hư không, cứ như thế chậm rãi đi tới, trên người hắn tỏa ra uy thế kinh người, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nguyên bản võ giả quan chiến còn nghị luận sôi nổi, phảng phất như trong lòng có cảm giác, thanh âm cấp tốc hạ thấp, hầu như trong mấy giây, hơn trăm vạn võ giả hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía bóng người màu đỏ kia…
Hỏa Quyền Vũ Đế, Phỉ Liệt.
– Là hắn.
– Là Hỏa Quyền Vũ Đế Phỉ Liệt.
Đoàn người yên tĩnh không hề có một tiếng động, từng cái từng cái trong lòng kinh ngạc.
Thật sự xuất hiện, người khiêu chiến của Đấu Vũ Hội ở trận thứ một trăm, dĩ nhiên đúng là Cửu Thiên Vũ Đế, hơn nữa còn là Đấu Vũ Hội ba đại hộ pháp Hỏa Quyền Vũ Đế Phỉ Liệt.
Ầm!
Sau một khắc.
Như làm nổ nổ đạn, toàn bộ hội trường nổ vang sôi trào.
– Yên tĩnh!
Hỏa Quyền Vũ Đế Phỉ Liệt, ở trong hư không vài bước đi tới trên lôi đài, ánh mắt lãnh đạm của hắn nhìn quét qua toàn trường, trong miệng phun ra hai chữ.
Tiếng bàn luận lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Kích thích.
Kích thích trước nay chưa từng có.
Mọi người cảm giác hô hấp của mình muốn dừng lại.
Tất cả đều nhìn kỹ Diệp Huyền cùng Hỏa Quyền Vũ Đế trên võ đài.
Trong bọn họ một là liền chiến chín mươi chín tràng, đạt được toàn thắng.
Một cái khác là một trong tam đại Vũ Đế hộ pháp của Đấu Vũ Hội.
Bất kể là người nào, đều đáng giá tất cả mọi người ngước nhìn, tôn kính.
Thân hình của Hỏa Quyền Vũ Đế cũng không cao lớn, thậm chí còn có chút nhỏ gầy, nhưng không người nào dám coi thường hắn, uy thế và khí tức ác liệt kia tản mát, làm cho tất cả mọi người cảm thấy kính nể.
Mái tóc của hắn giống như lửa thiêu đốt, con ngươi như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.
– Bổn Đế gia nhập Đấu Vũ Hội cũng có gần trăm năm, trăm năm qua, ta gặp rất nhiều thiên tài, nhưng có thể làm cho bổn Đế nhìn với con mắt khác, ngươi, là duy nhất.
Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của Hỏa Quyền Vũ Đế ở trên lôi đài vang vọng, tràn ngập bá đạo cùng uy nghiêm: