Ngày hôm qua cảnh cáo xong Diệp Huyền hắn trở lại chỗ ở của mình, liền lập tức dùng viên thuốc mà Diệp Huyền cho.
Vốn hắn đối với đan dược của Diệp Huyền, còn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng không ngờ đan dược kia vừa vào miệng, một dòng nước ấm vô hình trong nháy mắt lưu chuyển đến chỗ Võ Hồn của hắn, thoải mái Võ Hồn của hắn.
Đêm hôm qua, hai huyệt phong trì, phong phủ của hắn dĩ nhiên không đau đớn, thậm chí Thiên Nhĩ Võ Hồn của hắn cũng thoải mái trước nay chưa từng có.
Bao nhiêu năm, Nhĩ gia hắn bao nhiêu năm không có cảm nhận được Võ Hồn thoải mái như vậy, một khắc đó, hắn thậm chí kích động đến cả người run rẩy.
Vốn hắn đã làm ra dự định, chỉ cần ngày hôm nay Diệp Huyền thắng lợi trở về, mặc kệ hắn trả giá bao nhiêu, cũng nhất định phải từ trong tay Diệp Huyền được biện pháp chữa trị Võ Hồn của mình.
Nhưng không ngờ Diệp Huyền dĩ nhiên không nghe hắn khuyên chút nào, trực tiếp ở sau bách thắng liên tiếp đưa ra yêu cầu Hoàng Phủ Tú Minh, cuối cùng dẫn đến kết cục bây giờ.
– Cái tên này…
Lúc này trong lòng Nhĩ gia cũng vô cùng nóng nảy, mặc dù hắn có lòng giải cứu Diệp Huyền, nhưng cũng không thể ra sức.
Hắn ở Hỗn Loạn Chi Thành kinh doanh nhiều năm như vậy, kết bạn cường giả xác thực rất nhiều, thậm chí có không ít Cửu Thiên Vũ Đế, nhưng cũng chỉ là kết bạn mà thôi, dưới trướng hắn ngay cả một Vũ Đế cũng không có.
Mà ở Hỗn Loạn Chi Thành, không có bất kỳ người nào sẽ đồng ý bởi vì một ít ân tình của hắn, mà đi đắc tội Đấu Vũ Hội.
Lúc này Không Thành Vũ Đế ở một bên khác.
– Không Thành đại nhân, Diệp Huyền kia nhìn qua nguy hiểm, chúng ta có muốn…
Một tên trưởng lão hạch tâm của Vũ Tu Thánh Địa giờ khắc này đang đứng ở bên người Không Thành Vũ Đế, cung kính hỏi.
– Tạm thời không cần.
Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế bình thản nhìn cảnh tượng trên võ đài, mang theo ngưng trọng nói:
– Diệp Huyền kia, thiên tư kinh người, bên người vẫn còn có cường giả Vũ Đế đi theo, như vậy xem ra, thân phận bối cảnh của người này không thấp, hơn nữa Trác Nhất Phàm kia dĩ nhiên tình nguyện phá hoại quy củ, cũng phải bắt người, nói rõ đối với người này cực kỳ vừa ý, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, đắc tội không chỉ Đấu Vũ Hội, còn có thể trêu đến Vô Lượng Sơn không thích, xem trước thế cuộc một chút, lại tính toán sau.
Ở thời điểm mọi người phía dưới mỗi người một ý.
Trên võ đài.
Ba người Trác Nhất Phàm đã hoàn toàn vây quanh ba người Diệp Huyền, ba người thả ra Vũ Đế lĩnh vực hình thành một phương lao tù, gắt gao khóa chặt ba người Diệp Huyền.
– Lên.
Một tiếng quát lạnh, ba người Trác Nhất Phàm không có chút do dự gì, nhanh như tia chớp nhằm về phía ba người Diệp Huyền.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba cỗ uy thế Vũ Đế ngập trời bạo phát, toàn bộ võ đài trực tiếp bạo thành bột mịn, nếu như không phải rất nhiều Vũ Hoàng đỉnh phong của Đấu Vũ Hội đúng lúc mở ra đại trận ẩn giấu, uy thế như vậy chỉ cần lan đến thính phòng một tia, tất nhiên sẽ dẫn đến tử thương một mảnh.
– Không nên thương tổn đến dân thường, mau chóng bắt bọn họ.
Trong bóng tối dặn dò một tiếng, ánh mắt của Trác Nhất Phàm gắt gao khóa chặt Huyết Kiếm Vũ Đế.
Dưới cái nhìn của hắn, trong ba người này, Huyết Kiếm Vũ Đế là có uy hiếp lớn nhất, chỉ cần đánh giết hoặc bắt, còn lại Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh căn bản không đáng nhắc tới.
– Diệp thiếu, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế nghiêm nghị, hỏi dò nói.
Đối mặt tam đại Vũ Đế, trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế không có một chút căng thẳng đó là không thể, huống chi nơi đây vẫn là đại bản doanh của Đấu Vũ Hội, tuy hiện nay Đấu Vũ Hội chỉ xuất hiện hai Vũ Đế, nhưng Huyết Kiếm Vũ Đế không tin đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, Đấu Vũ Hội sẽ chỉ có hai Vũ Đế này.
Một khi chờ Vũ Đế khác nhận được tin tức tới, như vậy ba người bọn họ liền thật sự nguy hiểm.
– Có thể làm sao, tốc chiến tốc thắng.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, đỉnh đầu Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn.
– Huyết Kiếm Vũ Đế, ngươi đối phó Trác Nhất Phàm, trong tam đại Vũ Đế người này thực lực mạnh nhất.
– Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi theo ta, hai người chúng ta liên thủ, không hẳn không có hi vọng ngăn trở Trường Phong Vũ Đế cùng Hỏa Quyền Vũ Đế, nhớ kỹ, thời điểm chiến đấu tận lực gây rối, ta cũng không tin hai thế lực lớn khác của Hỗn Loạn Chi Thành sẽ để Đấu Vũ Hội muốn làm gì thì làm.
Dứt tiếng, thân hình Diệp Huyền đột nhiên hơi động, chủ động nhằm về phía Trường Phong Vũ Đế cùng Hỏa Quyền Vũ Đế.
Hắn không thể để cho đối phương hình thành một thể thống nhất, một khi ba người liên thủ, bọn họ chịu đựng áp lực tất nhiên càng to lớn hơn.
– Hừ, thực sự là điếc không sợ súng, vào lúc này lại vẫn dám hoàn thủ.
Sắc mặt của Trường Phong Vũ Đế dữ tợn, trường kiếm màu xanh lục trong tay đột nhiên chuyển động.
Vù!
Một đạo kiếm ảnh mông lung mang theo uy thế không thể ngăn cản bao phủ tới.
– Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, thôi thúc Trấn Nguyên Thạch, vừa mới chuẩn bị động thủ, đã thấy thân hình của Hoàng Phủ Tú Minh lóe lên, lại đi tới trước mặt hắn.
– Ngươi đi đối phó Hỏa Quyền Vũ Đế, Trường Phong Vũ Đế này liền giao cho ta.
Hoàng Phủ Tú Minh dứt tiếng.
– Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ đến cực điểm đột nhiên từ trong cơ thể Hoàng Phủ Tú Minh phóng thích ra, lực lượng không gian mạnh mẽ hình thành một trường lực to lớn, cùng Trường Phong Vũ Đế thả ra lĩnh vực ầm ầm va chạm.
Oanh ca!
Hai nguồn lực lượng lẫn nhau va chạm, trong tiếng nổ kèn kẹt đùng đoàng dĩ nhiên thế lực ngang nhau, không ai nhường ai, đồng thời hai tay của Hoàng Phủ Tú Minh bùng nổ ra một luồng lực lượng kinh người, trong nháy mắt ngăn ở trước trường kiếm của Trường Phong Vũ Đế.
– Ầm!
Huyền Nguyên cuồn cuộn kích đãng, nhắm bốn phương tám hướng tập kích ra, gợn sóng giao thủ kinh người, trong nháy mắt hấp dẫn hết thảy người chú ý.
Chỉ thấy áo bào cả người Hoàng Phủ Tú Minh cổ động, trước ánh mắt hờ hững giờ khắc này tinh mang lấp loé, nào có nửa điểm chán chường.
Trên người hắn dập dờn từng luồng từng luồng gợn sóng vô hình, gợn sóng đến đâu, không gian hình thành một đạo lĩnh vực đặc biệt, như hóa thành duy nhất của vùng thế giới này.
– Cái gì?
– Hoàng Phủ Tú Minh…
– Vũ Đế, đây là Vũ Đế lĩnh vực!
Tất cả mọi người vào đúng lúc này đều kinh hãi, tất cả đều mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Ngay cả Diệp Huyền cũng ngạc nhiên trợn to hai mắt.