Những võ giả này, ánh mắt tất cả đều dán vào thành viên của Đấu Vũ Hội, từng cái từng cái ánh mắt như lang.
Sắc mặt của Trác Nhất Phàm đột nhiên thay đổi:
– Không Thành Vũ Đế, ngươi dám!
– Ta có cái gì không dám?
Không Thành Vũ Đế trào phúng nở nụ cười, mắt lộ ra sát cơ:
– Đấu Vũ Hội ngươi ngay cả sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý giết chóc dân chúng cũng làm được, Không Thành Vũ Đế ta thân là người chưởng sự của Vũ Tu Thánh Địa, há có thể tùy ý ngươi lung tung làm bậy, nếu ngươi lại dám động thủ, ta liền tàn sát hết thảy trưởng lão của Đấu Vũ Hội ngươi ở đây, ngươi xem ta dám hay không.
Không Thành Vũ Đế đứng ngạo nghễ ở trên hư không, ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhưng mà tỏa ra khí tức như Ác Lang.
Trong lòng của Trác Nhất Phàm đột nhiên trầm xuống.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Không Thành Vũ Đế dĩ nhiên sẽ nói lời như vậy, lẽ nào tên này thật muốn cùng Đấu Vũ Hội hắn là địch sao?
Nhưng trong lòng của Trác Nhất Phàm cũng rất rõ ràng, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối là một người nói được làm được, chỉ luận hung danh, Không Thành Vũ Đế còn trên Phá Quân Vũ Đế hắn.
– Trác hội trưởng, dừng tay đi.
– Vì Vô Lượng Sơn, Trác hội trưởng ngươi hà tất lôi Hỗn Loạn Chi Thành ta xuống nước?
– Hỗn Loạn Chi Thành có thể danh chấn đại lục, hấp dẫn lượng lớn võ giả, cũng là bởi vì quy củ nghiêm khắc, không người dám trái, nếu Đấu Vũ Hội tiếp tục như thế, chúng ta cũng sẽ ra tay.
Ngay lúc này, mấy đạo lưu quang đột nhiên phóng lên trời, mấy người này, trên người đều toả ra khí thế cực kỳ kinh người, hình thành từng lĩnh vực không gian đặc biệt, hiển nhiên cũng là Cửu Thiên Vũ Đế.
Bọn họ đều đến từ thế lực lớn trong Hỗn Loạn Chi Thành, lần này lại đây, vốn là vì quan sát Diệp Huyền bách thắng liên tiếp, nhưng không ngờ dĩ nhiên gặp phải tình cảnh như vậy, mắt thấy chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, bọn họ chỉ có thể đứng dậy.
Một khi Diệp Huyền cùng Đấu Vũ Hội chiến đấu làm lớn, tiếng tăm của Hỗn Loạn Chi Thành sẽ trong nháy mắt tan vỡ, đến lúc đó e là cũng không còn cách nào đưa tới võ giả khác, chuyện này đối với Hỗn Loạn Chi Thành mà nói, chính là một đả kích cực kỳ lớn.
– Các ngươi…
Nhìn cái ánh mắt xung quanh lạnh lùng, cùng với Vũ Tu Thánh Địa Không Thành Vũ Đế, còn có dưới đáy hơn trăm vạn võ giả.
Tâm của Trác Nhất Phàm rốt cục do dự.
– Được, Không Thành Vũ Đế, chuyện hôm nay ta nhớ rồi, mở ra đại trận cho ta.
Trác Nhất Phàm nộ quát một tiếng, khuôn mặt dữ tợn rít gào.
– Trác hội trưởng!
Một bên Trường Phong Vũ Đế nhất thời cuống lên, một khi mở ra đại trận, đám người Diệp Huyền liền có thể rời đi nơi đây, đến lúc đó Vô Lượng Sơn hắn làm sao tìm đối phương?
Chỉ là Trác Nhất Phàm chưa từng để ý tới hắn, chỉ là hai mắt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh!
Vù!
Đại trận bao phủ toàn bộ võ đài lập tức triệt ra, lồng ánh sáng tản đi, không có đại trận ngăn cản, hơn trăm vạn khán giả trong võ đài tái nhất thời như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tứ tán ra.
– Không Thành Vũ Đế, đa tạ các hạ ra tay giúp đỡ.
Diệp Huyền ngạc nhiên nhìn trận pháp triệt hồi, nhưng trong lòng khá kinh ngạc, có điều có thể không bại lộ lá bài tẩy liền bình yên rời đi, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
– Hừ, ta không phải vì cứu các ngươi mới làm như thế, Hỗn Loạn Chi Thành ta chính là Thánh địa của hết thảy cường giả trên đại lục, bất luận người nào tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành ta, cho dù hắn là tội phạm truy nã của Thánh Thành, Hỗn Loạn Chi Thành ta cũng có thể bảo đảm hắn an toàn, tội phạm truy nã của bảy đại tông môn tự nhiên cũng có thể.
Không Thành Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
– Chúng ta đi!
Diệp Huyền cười cợt, không có nhiều lời, sau khi chắp tay, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh cấp tốc hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
– Trường Phong Vũ Đế, nơi này là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, nếu như lại để ta thấy ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành tùy ý động thủ, đừng trách Vũ Tu Thánh Địa ta không khách khí, còn có Trác hội trưởng, Đấu Vũ Hội ngươi thân là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tự nhiên có nghĩa vụ giữ gìn trật tự cho Hỗn Loạn Chi Thành, phát sinh chuyện như vậy nữa, cho dù Vũ Tu Thánh Địa ta cùng Đấu Vũ Hội ngươi là địch, cũng tuyệt không nuông chiều.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Trường Phong Vũ Đế, Không Thành Vũ Đế cũng trong nháy mắt rời đi vị trí Đấu Vũ Hội võ đài tái.
Còn Vũ Đế khác, tự nhiên không cách nào thô bạo như Không Thành Vũ Đế, từng cái từng cái dồn dập rời đi.
Vẻn vẹn mười mấy hô hấp, Đấu Vũ Hội võ đài khu nguyên bản phi thường náo nhiệt, giờ khắc này chỉ còn dư lại cường giả của Đấu Vũ Hội, cùng với phế tích khắp nơi bừa bộn.
– Trác hội trưởng, ngươi làm sao có thể để cho Huyền Diệp kia chạy, người này cùng Hoàng Phủ Tú Minh chính là tội phạm truy nã của Vô Lượng Sơn ta, nếu để cho bọn họ rời khỏi, Vô Lượng Sơn ta tất nhiên sẽ tức giận, đến thời điểm ngươi làm sao bàn giao với cao tầng của Vô Lượng Sơn ta?
Trường Phong Vũ Đế tức giận nói, mặt mang vẻ lo lắng.
Trác Nhất Phàm liếc mắt nhìn hắn:
– Trường Phong Vũ Đế, nơi đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành ta, không phải Vô Lượng Sơn của ngươi, còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng ra lệnh.
Vẻ mặt của Trường Phong Vũ Đế cứng lại, liền giải thích:
– Trác hội trưởng, ta không phải ý này.
Tuy cao tầng Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn hắn có bí mật hợp tác, nhưng Đấu Vũ Hội dù sao không phải cơ cấu của Vô Lượng Sơn, hắn cũng không có quyền ra lệnh cho cao tầng của Đấu Vũ Hội.
Trác Nhất Phàm nhìn chằm chằm phương hướng ba người Diệp Huyền rời đi, hừ lạnh một tiếng nói:
– Trường Phong Vũ Đế, ngươi gấp cái gì, vừa nãy tình thế ngươi cũng không phải không thấy, Đấu Vũ Hội ta chết nhiều trưởng lão như vậy, há có thể để đám người Diệp Huyền bình yên sống sót rời đi, đã như thế, Đấu Vũ Hội ta uy nghiêm ở đâu?
Trường Phong Vũ Đế không hiểu nói:
– Vậy vừa nãy ngươi…
Trác Nhất Phàm lãnh đạm nói:
– Nơi đây là Hỗn Loạn Chi Thành, Đấu Vũ Hội ta vẫn không thể làm được một tay che trời, vừa nãy tình thế ngươi cũng nhìn thấy, nếu như chúng ta thật muốn ngạnh lưu Diệp Huyền kia, Không Thành Vũ Đế tuyệt đối sẽ nhúng tay, có bọn họ gia nhập, đến lúc đó Diệp Huyền kia như thường có thể phá tan trận pháp, rời đi nơi đây.
– Nhưng hiện tại thả bọn họ rời đi, chúng ta lại muốn đánh giết đối phương càng khó khăn.