Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, lúc đó cường giả chói mắt nhất đại lục, tuy Diệp Huyền không có đệ tử, thế nhưng thu tùy tùng là có không ít, trong đó không thiếu Cửu Thiên Vũ Đế, thậm chí có người tài ba trong Cửu Thiên Vũ Đế.
Có những người này, Thánh Thành cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền trưng thu Tiêu Dao cung.
Hoàng Phủ Tú Minh nói tiếp:
– Ta thấy phủ đệ của sư tôn bị trưng thu, tuy phẫn nộ, nhưng khi đó tu vi của ta quá thấp, tự nhiên không dám đi vào gây sự, cũng ở trong bóng tối tìm hiểu tung tích thị vệ của sư tôn.
– Cuối cùng ta tốn không ít thời gian mới tìm hiểu ra, ở sau khi tin tức sư tôn ngươi có khả năng vẫn lạc ở Thiên Sơn cấm địa truyền ra, Thiên Giác Vũ Đế ngay lập tức liền đi tới Thiên Sơn, nỗ lực tìm ra chân tướng ngươi có vẫn lạc hay không, đáng tiếc sau khi hắn đi vào, liền không còn tin tức, nghe đồn cũng đã vẫn lạc ở trong Thiên Sơn, còn thị vệ khác ta nghe ngóng như thế nào cũng không thể hỏi thăm được tin tức cụ thể, có khả năng ở sau khi ngươi vẫn lạc bọn họ liền phân tán, từng người rời đi…
Diệp Huyền cau mày nói:
– Thị vệ khác đều không còn tin tức? Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế cũng như thế?
Năm đó ở trong rất nhiều thị vệ của hắn, Vô Song Vũ Đế, Tuyệt Đao Vũ Đế cùng Thiên Giác Vũ Đế là ba người mạnh nhất, mỗi người bọn họ tu vi đều ở cửu giai nhị trọng đỉnh phong, khoảng cách cửu giai tam trọng chỉ có một bước.
Năm đó sở dĩ bọn họ tuỳ tùng mình, chính là vì tìm kiếm thời cơ đột phá cửu giai tam trọng, trở thành sức chiến đấu đỉnh phong nhất của toàn bộ đại lục.
Vì lẽ đó coi như hết thảy tuỳ tùng đều tứ tán, thị vệ khác không có tin tức rất bình thường, nhưng Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế không đến nỗi cũng không hề có một chút tin tức nào a.
Dù sao lấy thân phận tu vi của bọn họ, coi như không đi theo mình, bọn họ cũng thuộc về đám người cao nhất của Thiên Huyền đại lục, nhiều nhất thua tông chủ của một ít thế lực hàng đầu mà thôi, không đến nổi ngay cả một chút tăm hơi cũng không có a.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
– Ta cũng rất tò mò, lúc đó tu vi của ta quá thấp, vì tìm kiếm chân tướng sư tôn ngươi vẫn lạc, nhất định phải mượn những lực lượng khác, vì lẽ đó ta nghĩ tất cả biện pháp hỏi thăm tin tức của Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế, đáng tiếc bất luận ta hỏi thăm như thế nào, hai người bọn họ ở sau khi sư tôn ngươi vẫn lạc lại như bốc hơi biến mất, không có bất kỳ tin tức, qua nhiều năm vẫn như vậy.
Tại sao lại như vậy?
Diệp Huyền cau mày, năm đó trước khi hắn tiến vào Thiên Sơn, bởi vì bị tin tức mình lấy được hấp dẫn, không có nhận ra được cái gì, nhưng sau đó ở Thiên Sơn vẫn lạc, Diệp Huyền mới mơ hồ cảm giác vài tên thị vệ của mình trước lúc này tựa hồ có gì đó không đúng.
Bây giờ Vô Song Vũ Đế cùng Tuyệt Đao Vũ Đế ở sau khi mình vẫn lạc hoàn toàn biến mất, trăm năm qua không hề có một chút tin tức lưu lại, này càng làm cho Diệp Huyền cảm thấy một tia quỷ dị.
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
– Sư tôn, Thiên Sơn là đại cấm địa đáng sợ nhất của Huyền Vực, lúc đó ngươi nghĩ như thế nào lại vào mạo hiểm? Hơn nữa bên người ngay cả một thị vệ cũng không mang?
Diệp Huyền lắc đầu nói:
– Lúc đó ta được một tin tức để ta khiếp sợ, vì lẽ đó không cân nhắc liền đi vào, bây giờ nghĩ lại, tin tức này tựa hồ hơi có vấn đề.
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
– Tin tức? Là ai cho tin tức?
– Người lan truyền tin tức này cho ta, hẳn là tuyệt không có vấn đề, thế nhưng khởi nguồn của tin tức này…
Nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, tựa hồ có bí ẩn gì khó nói, lập tức, hắn tiếp tục nói:
– Không nói cái này, sau đó vì sao ngươi lại đi Vô Lượng Sơn? Còn nữa, có phải ngươi đi tìm Dao Nguyệt không?
Hoàng Phủ Tú Minh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Diệp Huyền, lo lắng nói:
– Đúng, sư tôn, ngươi biết không, sư mẫu cũng mất tích.
– Sư mẫu?
Diệp Huyền không khỏi ngạc nhiên há to mồm:
– Ngươi là nói Dao Nguyệt Vũ Đế?
Hoàng Phủ Tú Minh nghi ngờ nói:
– Đúng, lẽ nào nàng không phải sư mẫu sao? Lúc trước ta thấy sư tôn cùng nàng…
– Khặc khặc.
Diệp Huyền liền ngắt lời hắn, xạm mặt lại nói:
– Ngươi gọi Dao Nguyệt Vũ Đế đi, sư mẫu nghe quá kỳ quái. Dao Nguyệt mất tích ta nghe nói, nhưng tình huống cụ thể không phải hiểu rất rõ, hơn nữa ta từ chỗ Cát Phác Tử nghe nói, ngươi thật giống như chuẩn bị đi Hắc Long cung tìm kiếm Dao Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
– Lúc đó ta muốn tìm kiếm thị vệ của sư tôn nhưng không có kết quả, ngay lập tức đi tới Thiên Sơn, nhưng mà trong Thiên Sơn quá nguy hiểm, hơn nữa ta lúc đó tu vi quá thấp, mới vừa vào không bao lâu liền suýt chút nữa vẫn lạc, chỉ có thể lui ra. Sau đó ta nghĩ đến, muốn biết sư tôn ngươi ở Thiên Sơn đến tột cùng có vẫn lạc hay không, Vũ Đế phổ thông căn bản không có năng lực này, chỉ có Vũ Đế đỉnh phong của Huyền Vực mới có tư cách, lúc này ta mới nhớ tới Dao Nguyệt Vũ Đế, vì lẽ đó ngay lập tức đi Nguyệt Thần cung, nhưng ai biết…
Nói đến đây, Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên thở dài, cười khổ nói:
– Ai biết sau khi ta đi tới Nguyệt Thần cung, mới biết Dao Nguyệt Vũ Đế cũng đồng dạng mất tích, Nguyệt Thần cung cũng không biết nàng đến tột cùng ở nơi nào.
– Sau đó ta ở Huyền Vực một bên tu luyện, một bên tìm kiếm Dao Nguyệt Vũ Đế cùng với đám người Vô Song Vũ Đế, đáng tiếc ta ở Huyền Vực mấy chục năm, tu vi từ bát giai nhất trọng đột phá đến bát giai tam trọng đỉnh phong, cũng từ đầu đến cuối không hỏi thăm được bất cứ tin tức gì, lúc đó ta chuẩn bị chờ đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, lại đi Thiên Sơn tìm kiếm sư tôn, mãi đến tận có một ngày ta đến Thần Đô nhận chức, trong lúc vô tình biết được Vô Lượng Sơn có thể biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế.
Diệp Huyền nhất thời đánh gãy hắn, nói:
– Ngươi nói Vô Lượng Sơn biết tin tức của Dao Nguyệt Vũ Đế? Tin tức này là ai nói cho ngươi?
Hoàng Phủ Tú Minh nói:
– Tin tức này không phải ai nói cho ta, mà là ta từ một hắc thị ở Thần Đô biết, bây giờ nghĩ lại, đây là Vô Lượng Sơn cố ý bố trí một cái bẫy, bởi vì sau khi ta đến Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên một đường thông suốt nhìn thấy Vô Lượng Sơn phó sơn chủ.
Hoàng Phủ Tú Minh nở nụ cười khổ.