TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1513: Người Thánh Thành (1)

Diệp Huyền lắc đầu nói:

– Ta liền không rõ ràng, có khi người này không được Thánh Thành thụ ý cũng không nhất định, nhưng việc này tất nhiên cùng một ít người trong Thánh Thành không thể tách rời quan hệ.

Nghĩ đến Đông Lăng Hạ gia bị diệt cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện có quan hệ, hơn nữa Luyện Hồn Sư của Thánh Thành dĩ nhiên giúp Vô Lượng Sơn gieo xuống Cấm Hồn chi ấn ở trong đầu Hoàng Phủ Tú Minh, nếu như nói Thánh Thành cùng chuyện này không hề có một chút quan hệ, Diệp Huyền đó là căn bản không tin tưởng.

Hoàng Phủ Tú Minh cắn răng, giọng căm hận nói:

– Sư tôn, trước ngươi cùng người này giao thủ, nói cho đệ tử hắn đến tột cùng là ai, đệ tử cùng hắn quyết không bỏ qua.

Trên mặt hắn dữ tợn, trong mắt hàn mang diệu động, hiển nhiên là động sát cơ.

Diệp Huyền lắc đầu nói:

– Người này che mặt, ta cũng không thấy bộ mặt thật?

Hoàng Phủ Tú Minh kinh ngạc nói:

– Sư tôn, Luyện Hồn Sư cửu giai của Thánh Thành cũng không nhiều, tuy người này che mặt, nhưng lẽ nào sư tôn ngươi không nhận ra thân phận của người này sao?

Diệp Huyền cau mày, nghi ngờ nói:

– Cái này cũng là chỗ mà ta nghi hoặc, trên đại lục Hồn Đế thành danh có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai vị trong Thánh Thành ta đã từng gặp, nhưng người này chỉ từ trên hồn lực ta dĩ nhiên nhận không ra là ai! Căn bản không phải mấy vị ta biết kia.

Hoàng Phủ Tú Minh suy đoán nói:

– Lẽ nào là ở trong trăm năm sau khi sư tôn vẫn lạc thăng cấp?

Diệp Huyền quả quyết nói:

– Cũng không phải, không nói những Hồn Hoàng bát giai đỉnh phong trong Thánh Thành ta đại thể đều biết, chỉ từ hồn lực của người này nhìn lên, hồn hậu thâm trầm, mạnh mẽ đáng sợ, cũng không giống như mới vừa thăng cấp không bao lâu. Huống chi, Luyện Hồn Sư thăng cấp so với võ giả càng muốn hiếm thấy, trong trăm năm coi như có đột phá nhiều nhất cũng chỉ có một hai cái kia, không thể ta hoàn toàn không quen biết.

– Vậy thì kỳ quái.

Hoàng Phủ Tú Minh mở miệng.

Năm đó Diệp Huyền là Tiêu Diêu Hồn Hoàng danh chấn thiên hạ, nói cách khác Luyện Hồn Sư thành danh hàng đầu trong thiên hạ, tuyệt đại đa số sư tôn đều biết, coi như không quen biết, cũng sẽ có nghe thấy, không đến nỗi một chút cũng không rõ.

Chuyện này căn bản là không phù hợp lẽ thường.

Diệp Huyền ngưng tiếng nói:

– Xem ra Thánh Thành thần bí, còn muốn vượt qua ta dự liệu.

Tuy kiếp trước Diệp Huyền ở Huyền Vực Thánh Thành, nhưng luôn tiêu dao tự tại, vẫn chưa gia nhập thế lực hàng đầu kia, cho nên đối với Thánh Thành hiểu rõ cũng chỉ là ở mặt ngoài, nhìn thấy có Hồn Đế không quen biết, tuy hắn nghi hoặc, nhưng cũng không quá khiếp sợ, nhưng làm hắn ngạc nhiên nghi ngờ, là cường giả đeo mặt nạ màu vàng kia.

Người này cho hắn một loại cảm giác hết sức quen thuộc, tựa hồ là người kiếp trước hắn thường gặp, nhưng mặc cho hắn hồi ức làm sao, cũng không nghĩ ra kiếp trước bên cạnh mình có một vị cường giả như vậy, trong lúc phất tay lực lượng vĩ đại, đủ để đăng lâm hàng ngũ tối đỉnh của đại lục.

– Người này đến cùng là ai?

Diệp Huyền nghi hoặc, lái đi không được.

Mà ở thời gian Diệp Huyền nghi hoặc, trong cung điện không biết tên kia.

– Ầm!

Lực lượng vô hình tản ra, làm toàn bộ tế đàn chia năm xẻ bảy, tàn tạ đầy đất.

– Là ai, đến tột cùng là ai, dám loại bỏ cấm chế của bản tọa.

Người đội đấu bồng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen dĩ nhiên trở nên đỏ đậm, mang theo sát cơ cùng thù hận, giống như ác ma.

– Rác rưởi, đám người Vô Lượng Sơn đều là rác rưởi, lâu như vậy, vẫn không tìm được nhóm dư nghiệt kia, quả thực là một đám rác rưởi.

Người đội đấu bồng ngửa mặt lên trời rít gào, thanh âm sắc bén khàn giọng, khiến cho người sởn cả tóc gáy.

Người mang mặt nạ màu vàng ở một bên lạnh nhạt nói:

– Đế sư, hiện tại cấm chế trên người Hoàng Phủ Tú Minh đã giải, sinh tử của người này đã không bị ngươi khống chế, ngươi gọi như thế nào đi nữa cũng vô bổ, chúng ta vẫn là lo lắng sau đó nên làm thế nào mới tốt?

Người đội đấu bồng quay đầu, cả giận nói:

– Ngươi là đang giáo huấn ta sao?

– Không dám.

Người mang mặt nạ hoàng kim ngữ khí nghe không ra chút gợn sóng nào, lạnh nhạt nói:

– Đế sư ngươi từng nói Cấm Hồn chi ấn của ngươi, cõi đời này không người có thể giải, nhưng bây giờ lại bị người dễ dàng hóa giải, tình hình phát triển đã lệch khỏi con đường chúng ta dự tính, chẳng lẽ Đế sư ngươi không nên gánh chút trách nhiệm sao?

Người đội đấu bồng hừ lạnh một tiếng:

– Hừ, trách nhiệm, trách nhiệm gì, muốn trách thì trách đám phế vật Vô Lượng Sơn kia, lại để Hoàng Phủ Tú Minh bị người cứu đi.

Trong con ngươi của hắn bắn ra một tia âm lạnh oán hận, lạnh lùng nói:

– Có thực lực phá tan Cấm Hồn chi ấn của bản tọa, tuyệt đối là đám lão bất tử ở Thần Đô, chuyện này ngươi đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta.

Người mang mặt nạ hoàng kim cười lạnh nói:

– Đám người Thần Đô kia, ngươi không phải so với bất kỳ người nào còn hiểu sao? Lẽ nào từng giao thủ cũng đoán không ra đối phương là ai?

Người đội đấu bồng gằn giọng nói:

– Cái này cũng là địa phương bản tọa kỳ quái, người này ra tay lão lạt, không giống như Luyện Hồn Sư phổ thông, nhưng bản tọa nhìn chung đám lão gia hỏa ở Thần Đô, lại không một có thể xứng đôi, thực sự là kỳ quái.

– Ta ngược lại có cái hoài nghi!

Người mang mặt nạ hoàng kim đột nhiên nói.

– Ồ? Là ai?

Người đội đấu bồng đột nhiên hỏi.

Tâm tình người kia tựa hồ ba động một chút, con mắt thoáng thất thần, một lát sau mới lắc đầu nói:

– Hẳn không phải là hắn, người này đã vẫn lạc nhiều năm, hơn nữa hắn cùng Hoàng Phủ Tú Minh cũng không có chút liên hệ.

– Hừ, người chết ngươi nói cái rắm.

Người đội đấu bồng hừ lạnh một tiếng, thân thể đứng lên nói:

– Nếu để cho bản tọa biết là lão già nào của Thần Đô cùng ta đối nghịch, bản tọa sẽ cho hắn đẹp mắt.

Thanh âm của hắn oán hận, sát cơ nồng nặc bao phủ, như đối mặt Cửu U Địa ngục, lạnh lẽo thấu xương.

Người mang mặt nạ hoàng kim ở một bên không nói một lời, cũng không biết nghĩ cái gì.

Hỗn Loạn Chi Thành.

Phủ đệ Kỷ gia.

Huyết Kiếm Vũ Đế đang tẻ nhạt đứng ở ngoài cửa.

Đột nhiên, cửa cọt kẹt mở ra.

Huyết Kiếm Vũ Đế quay đầu nhìn tới, chỉ thấy Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh từ trong đi ra, trong đó Diệp Huyền đi ở phía trước, Hoàng Phủ Tú Minh theo ở phía sau, rập khuôn từng bước, toàn bộ thần thái tràn ngập cung kính, dáng dấp kia, phảng phất như nô bộc cùng chủ nhân.

– Diệp thiếu, các ngươi tán gẫu xong?

Đọc truyện chữ Full