– Xèo!
Huyễn Cấm Chi Nhãn đáng sợ, lập tức bị ngăn cản cản phần lớn, chỉ có phần nhỏ đi vào trong cơ thể Thần Quang Vũ Đế.
– Vù!
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt mê man, nhưng vẻn vẹn chớp mắt liền khôi phục lại.
– Ta… Ta không có chuyện gì?
Thần Quang Vũ Đế sững sờ, Trác Nhất Phàm cùng Hùng Thiên Vũ Đế nguyên bản ở một bên căng thẳng tột đỉnh cũng ngẩn ngơ.
Khán giả phía dưới cũng sững sờ.
– Trước chỉ là làm nóng người, đừng sốt sắng như vậy!
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thanh âm ở trên bầu trời bồng bềnh.
Chợt…
– Băng Hỏa Song Bạo!
Ánh mắt của hắn ngưng lại, một luồng hồn lực đáng sợ lần nữa bắn mạnh ra.
Cỗ xung kích này chưa tiến vào trong cơ thể Thần Quang Vũ Đế, cả người Thần Quang Vũ Đế liền lông tơ dựng thẳng, một luồng nguy cơ mãnh liệt bốc lên.
– Không!
Trên mặt Thần Quang Vũ Đế thoáng chốc lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn muốn cật lực đi chống đối, đáng thương chính là, hộ thể hồn phù duy nhất trên người hắn đã bị hắn triển khai mất, thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể sử dụng tới lực lượng Võ Hồn của mình để ngăn cản.
Vầng sáng màu trắng tràn ngập, hình thành một bình phong, nỗ lực ngăn cản xung kích đáng sợ của Diệp Huyền.
Đáng tiếc vô dụng.
Nếu Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền dễ dàng liền bị ngăn trở, như vậy trước kia hắn cũng sẽ không đơn giản liền đánh giết Hỏa Quyền Vũ Đế.
Lực lượng đáng sợ của Băng Hỏa Song Bạo ngay cả dừng lại cũng không có dừng, liền trực tiếp đi vào trong cơ thể Thần Quang Vũ Đế.
– A…
Thần Quang Vũ Đế kêu thảm một tiếng, linh hồn bị hàn ý đáng sợ đông lại, chợt lại bị Địa Hỏa nóng rực bắn nổ, linh hồn Cửu Thiên Vũ Đế ở dưới Băng Hỏa hai tầng giáp công không ngừng tan vỡ.
– Chết!
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, Tài Quyết Chi Kiếm đâm vào đầu lâu của hắn.
Mà Thần Quang Vũ Đế đang đứng ở trạng thái linh hồn tan vỡ, căn bản không hề có lực lượng chống đối, đầu lâu ầm một tiếng hóa thành hư vô, chỉ còn dư lại nửa thân thể từ không trung rơi xuống.
Một đòn.
Thần Quang Vũ Đế chết.
– Hô!
Lực lượng Bát Tinh Võ Hồn của Thần Quang Vũ Đế lại một lần nữa bị Diệp Huyền hút vào trong cơ thể, trong đầu, Thôn Phệ Võ Hồn đang hấp thu lượng lớn lực lượng Võ Hồn, thân thể Chiến Thần màu đen giống như càng ngưng tụ, tỏa ra một luồng khí tức làm người ta sợ hãi.
– Thần Quang!
Trác Nhất Phàm cùng Hùng Thiên Vũ Đế bị Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh gắt gao ngăn cản sợ hãi gầm lên, ánh mắt kinh hoảng.
Này vốn là một hồi vây giết Diệp Huyền, nhưng để bọn họ không nghĩ tới chính là kết cục sẽ biến thành như vậy, ngăn ngắn nửa nén hương, hai Đại hộ pháp của Đấu Vũ Hội bọn họ liên tiếp vẫn lạc.
Cái này cũng chưa tính là gì, đáng sợ nhất là bọn hắn ở trước hồn lực xung kích của Diệp Huyền vô lực, để trong lòng hai người dâng lên vô cùng hoảng sợ.
– Đáng chết, vì sao đám người Phách Thương Vũ Đế còn chưa tới…
Thời khắc này, Trác Nhất Phàm rốt cục sợ hãi, hắn cũng hiểu được tại sao ba người Diệp Huyền lúc trước dám đường hoàng rời đi Hỗn Loạn Chi Thành như thế.
Bởi vì đối phương có đủ thực lực làm như thế, buồn cười vừa nãy bọn họ còn đang vì ba người Diệp Huyền tự tìm đường chết mà cảm thấy hưng phấn, nguyên lai chân chính tự tìm đường chết, kỳ thực là chính bọn hắn.
Hai hộ pháp Vũ Đế vẫn lạc, dành cho Trác Nhất Phàm đả kích trí mạng.
Đông thành.
Có mấy trăm vạn dân chúng xúm lại, tất cả mọi người đều chấn động nhìn Diệp Huyền ở giữa bầu trời, từng cái từng cái chấn động không tên.
Hai hộ pháp Vũ Đế của Đấu Vũ Hội vẫn lạc để bọn họ đều hiểu được.
Trời của Hỗn Loạn Chi Thành, sắp đổi!
– Còn lại hai cái!
Đánh giết Thần Quang Vũ Đế cùng Hỏa Quyền Vũ Đế xong, Diệp Huyền không do dự, trực tiếp đưa mắt rơi vào Trác Nhất Phàm cùng Hùng Thiên Vũ Đế còn lại.
– Ngươi…
Hùng Thiên Vũ Đế cùng Trác Nhất Phàm đều rùng mình một cái.
– Đi!
Vào giờ phút này, Trác Nhất Phàm cùng Hùng Thiên Vũ Đế không còn dũng khí cùng Diệp Huyền giao chiến, xoay người muốn lao về phía Hỗn Loạn Chi Thành.
Nguyên bản bọn hắn chỉ lo đám người Diệp Huyền sẽ lợi dụng Hỗn Loạn Chi Thành che chở, lúc này trái lại muốn trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành tìm kiếm che chở.
– Hai người các ngươi vây nhốt Trác Nhất Phàm, giao Hùng Thiên Vũ Đế cho ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh quát lạnh, nếu đã khai chiến, hắn làm sao sẽ để đám người Trác Nhất Phàm đào tẩu? Hết thảy người dám xuống tay với hắn, ngày hôm nay hết thảy đều phải chết.
– Vâng!
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh cao giọng quát lên, hai người liền chặn về phía Trác Nhất Phàm.
– Huyết quang ngập trời.
Ầm ầm!
Trường kiếm trong tay Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên hóa thành huyết hải đại dương, trong nháy mắt vây quanh thân hình của Trác Nhất Phàm lại.
Mà Hoàng Phủ Tú Minh cũng không ngừng sử dụng tới hồn lực bí thuật, hồn lực bát giai hóa thành một đạo võng lớn vô hình, phong tỏa ngăn cản Trác Nhất Phàm.
– Đáng ghét, mở cho ta!
Trác Nhất Phàm rống giận, chiến đao màu đen diễn hóa ra một tòa đao sơn, điên cuồng khuấy động.
Vì có thể sống, hắn đã liều mạng, lực lượng Huyền Nguyên như một đạo lang yên cuồn cuộn, xông thẳng lên trời, lan tràn mà ra.
Nhưng mà, thực lực của Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh đều tăng lên kinh người, dù Trác Nhất Phàm liều mạng ra tay, nhưng trong thời gian ngắn cũng khó có thể tránh thoát hai người vây công.
Mà một bên khác.
Diệp Huyền lạnh lùng tập trung Hùng Thiên Vũ Đế.
Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn, ngăn cản đường đi của đối phương, đồng thời Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra ánh sáng mông lung, cũng bao vây Hùng Thiên Vũ Đế ở trong đó.
– Đáng chết, ta liều mạng với ngươi!
Hùng Thiên Vũ Đế thấy thế, biết trốn không có tác dụng, liền điên cuồng đập về phía Diệp Huyền, song quyền diễn hóa ra một mảnh sóng triều cuồn cuộn.
– Ầm!
Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cối xay màu vàng đất, trên cối xay điêu khắc phù văn quỷ dị, điên cuồng chém xuống Diệp Huyền.
– Hừ, ngoan cố chống cự sao?
Diệp Huyền cười lạnh, vừa mới chuẩn bị ra tay, đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, đột nhiên nhìn về phía nơi sâu xa của Hỗn Loạn Chi Thành.
Cuối chân trời, chỉ thấy một pháp bảo đang lao nhanh đến, ở trên phi thuyền, đứng ba tên Cửu Thiên Vũ Đế khí tức đáng sợ, một người trong đó chính là Vô Lượng Sơn Trường Phong Vũ Đế.
Ba người này cả người chiến ý hừng hực, người chưa tới, sát cơ cũng đã tràn ngập lại, phảng phất như biển gầm, kinh thiên động địa.
– Là viện quân của Đấu Vũ Hội.