– Không sai, ta chính là Hạ Vũ Tôn, các hạ là ai?
Diệp Huyền không hề trả lời, mà hỏi:
– Nghe nói Hạ gia các ngươi ở hơn năm mươi năm trước đã bị diệt, các hạ qua nhiều năm như vậy vẫn ở Thanh Hoa Vực?
Hạ Vũ Tôn nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
– Việc này có liên quan gì tới ngươi? Vừa nãy Huyền Thú này nói tới Hoàng Phủ Tú Minh, đến tột cùng có phải là Lam Quang học viện Hoàng Phủ Tú Minh không?
– Ngươi tìm Hoàng Phủ Tú Minh, là vì Hạ Thất Tịch a?
Tuy Hạ Vũ Tôn mang theo mặt nạ, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được rõ ràng sắc mặt của đối phương đột nhiên thay đổi, quát lên:
– Ngươi đến cùng là ai?
Một luồng sát khí khủng bố, đột nhiên từ trên người Hạ Vũ Tôn tỏ khắp, lĩnh vực của Vũ Đế tam trọng trong nháy mắt phóng thích ra, bao phủ lại phạm vi trăm dặm.
Ở dưới lĩnh vực của Hạ Vũ Tôn, mấy tên Yêu Đế vây nhốt hắn từng cái từng cái mặt lộ vẻ ngơ ngác, cảm giác bản thân cùng không gian chung quanh mất đi liên hệ, ngược lại là Kim Lân cùng Diệp Huyền vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề bị lay động.
– Nói như vậy, nhiều năm như vậy Hạ gia ngươi nên ẩn giấu ở Thiên Kim Quốc a?
Diệp Huyền nói, khiến cho trong lòng Hạ Vũ Tôn kinh hãi, một tia sát cơ nồng nặc, từ đáy lòng hắn triệt để thăng vọt lên.
Ầm!
Uy thế đáng sợ của Vũ Đế tam trọng tỏ khắp, một Cự Long hư ảnh bá đạo hiện lên ở trong thiên địa, lạnh lùng nhìn chăm chú đám người Diệp Huyền.
– Nếu các hạ không cho lão phu một đáp án thoả mãn, cho dù truy sát đến chân trời góc biển, lão phu cũng phải chém giết bọn ngươi.
Hạ Vũ Tôn lớn tiếng quát lên, sát cơ lạnh lẽo.
Người này chính là gia gia của Hạ Thất Tịch, Thiên Kim Quốc Hạ gia lão tổ.
Năm đó Đông Lăng Hạ gia ở trong một đêm bị diệt, chỉ có rất ít mấy người chạy ra, mà Hạ Vũ Tôn trọng thương là tu vi cao nhất trong mọi người.
Vì tránh thoát Thánh Thành Chấp Pháp điện cùng Vô Lượng Sơn truy sát, bọn họ một đường điên cuồng thoát đi trung tâm đại lục, cuối cùng ẩn giấu ở mười ba quốc liên minh.
Mấy chục năm qua, Hạ gia đã ở Thiên Kim Quốc mọc rễ nẩy mầm, trở thành Thiên Kim Quốc đệ nhất gia tộc, vì bảo vệ Hạ gia không bị diệt, trừ năm đó Đông Lăng Hạ gia trốn ra mấy lão tổ, cũng vài người trẻ tuổi sau đó cưới vợ sinh sôi hậu đại, hầu như không có một người biết chuyện của Đông Lăng Hạ gia.
Không ngờ, bây giờ Diệp Huyền lập tức nói phá Thiên Kim Quốc Hạ gia, điều này làm cho Hạ Vũ Tôn làm sao không kinh hãi? Nếu như tin tức này bị truyền tới Huyền Vực cùng Vô Lượng Sơn, Hạ gia hắn sẽ hoàn toàn bị diệt, không một may mắn sống sót.
Lúc này Hạ Vũ Tôn, thậm chí so với thời điểm đối mặt Cuồng Ngục Vũ Đế còn như gặp đại địch, Chân Long huyết trong cơ thể chảy xuôi, mang theo Long uy mơ hồ phóng thích, kết hợp tu vi Vũ Đế tam trọng, triệt để đông lại hư không trong phạm vi mấy trăm dặm, trấn áp tất cả.
Kim Lân mang đến vài tên cường giả Yêu Đế nhị trọng, từng cái từng cái ánh mắt hoảng hốt, ở dưới khí tức của Hạ Vũ Tôn chèn ép, chỉ cảm thấy khó thở, Yêu nguyên trong cơ thể vận chuyển có chút ngưng trệ.
– Ta nói cái tên nhà ngươi, đừng luôn nắm khí tức con giun kia ra làm chúng ta sợ, lời nói không êm tai, coi như tổ tiên các ngươi nhìn thấy lão Kim ta, cũng phải kêu một tiếng Kim gia a.
Trên người Kim Lân đột nhiên thả ra một luồng uy thế khủng bố, uy thế này phảng phất như đến từ hồng hoang viễn cổ, trong nháy mắt phá hủy Long uy của Hạ Vũ Tôn không còn một mống, vài tên Yêu Đế nhị trọng chỉ cảm thấy trên người buông lỏng, miệng lớn thở hổn hển, từng cái từng cái sợ hãi không thôi.
Hạ Vũ Tôn biến sắc, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Yêu tộc đối với Chân Long huyết thống của Hạ gia hắn không uý kỵ tí nào, Huyền Nguyên cửu giai tam trọng vận chuyển, vừa mới chuẩn bị tăng lên khí thế, Diệp Huyền ở một bên đột nhiên lạnh nhạt nói:
– Hạ Vũ Tôn, ngươi không cần quá sốt sắng, ngươi và ta trong lúc đó, là bằng hữu không phải địch.
– Lời ấy nghĩa là sao?
– Mục đích ngươi hỏi Hoàng Phủ Tú Minh, hẳn là muốn tìm Hạ Thất Tịch, ta có thể nói cho ngươi, hiện tại Hạ Thất Tịch rất an toàn.
– Ngươi biết nàng ở nơi nào?
Sở dĩ Hạ Vũ Tôn mạo hiểm rời Thiên Kim Quốc, đi tới Thanh Hoa Vực, mục đích chính là vì tìm kiếm tung tích của tôn nữ Hạ Thất Tịch.
Năm đó hắn để Hạ Thất Tịch đi tới Lam Quang học viện, chỉ là vì để cho nàng được rèn luyện, không ngờ chờ hắn qua một thời gian ngắn đến Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm hiểu tin tức, lại biết được Vô Lượng Sơn đã đánh hạ Mộng Cảnh Bình Nguyên, chiếm cứ Lam Quang học viện.
Trong lòng hắn kinh nộ lo lắng chỉ có thể ở trong bóng tối tìm hiểu tung tích của Hạ Thất Tịch, đáng tiếc mấy năm qua không hề có tin tức, hắn một mực lại không thể lộ diện, chỉ có thể ẩn giấu ở Thanh Hoa Vực.
Bây giờ từ trong miệng Diệp Huyền biết được Hạ Thất Tịch còn sống, để hắn làm sao không kích động.
– Đương nhiên biết, có điều vị trí hiện tại của nàng, ta vẫn chưa thể nói cho ngươi.
Hiện tại Hạ Thất Tịch ngay ở Thiên Đô Phủ, nhưng Thiên Đô Phủ là đại bản doanh của Diệp Huyền hiện nay, trước khi không có xác định bộ mặt thật của Hạ Vũ Tôn, Thiên Đô Phủ tự nhiên không có thể tùy ý báo cho Hạ Vũ Tôn, bằng không một khi tin tức để lộ, đám người Tô Tú Nhất chắc chắn đối mặt tai ương ngập đầu.
– Ngươi muốn làm sao mới có thể nói cho ta biết Thất Tịch ở nơi nào?
Lúc này Hạ Vũ Tôn đã hoàn toàn thu lại khí tức, lo lắng nhìn Diệp Huyền.
– Nếu như ngươi thực sự là gia gia của Hạ Thất Tịch, như vậy ngươi hẳn nghe nói qua ta, năm đó sau Phù Quang đại hội, ta đã cho Hạ Thất Tịch một ít đan dược…
– Đan dược? Ngươi là nói Tông Nguyên Đan, ngươi là… Diệp Huyền!
Năm đó sau Phù Quang bí cảnh, Thất Tịch xác thực được một chút đan dược, mà những đan dược kia chính là thiên tài số một của Lưu Vân quốc Diệp Huyền đưa cho, lúc đó Huyền Cơ Tông Cuồng Phong trưởng lão muốn xuống tay với Diệp Huyền, Hạ Thất Tịch mang theo đám người Chúc Thiên Lam đến bái phỏng Hạ Vũ Tôn, để Hạ Vũ Tôn ra tay
Bây giờ nghe được Diệp Huyền nói, Hạ Vũ Tôn lập tức nhớ tới tình cảnh lúc đó, hắn không khỏi chấn động nhìn Diệp Huyền.
Thiếu niên trước mắt này, là thiên tài số một Diệp Huyền của Lưu Vân quốc năm đó?
Năm đó tuy Diệp Huyền thu được quán quân của Phù Quang đại hội, nhưng chỉ là một tên Võ Sư mà thôi, bây giờ ngăn ngắn mấy năm, người này đã trở thành Vũ Đế nhất trọng, chuyện này…