– Vèo!
Sau một khắc, thân hình đám người Cổ Minh Ma Tôn loáng một cái, phút chốc đi tới đỉnh Thông Thiên tháp.
– Có đường hầm không gian lưu lại khí tức, đây là…
Ánh mắt Cổ Minh Ma Tôn rơi vào vị trí đường hầm không gian, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong Thần Đô Thông Thiên tháp, dĩ nhiên có một đường hầm không gian cố định, loại đường hầm không gian này kiến thiết, độ khó cực cao, không giống như đường hầm không gian ở tình huống bình thường, đây là lâm thời mở ra, mà là lợi dụng thủ đoạn kinh người, trực tiếp ở trong không gian mở ra một đường hầm không gian vĩnh viễn, sẽ không bị không gian phong tỏa ảnh hưởng.
– Không nghĩ tới những người Thần Đô này, dĩ nhiên đã sớm chuẩn bị.
Cổ Minh Ma Tôn phẫn nộ gào thét một tiếng.
– Hả?
Diệp Thiên Thánh chủ ở một bên theo Cổ Minh Ma Tôn tiến vào, liếc nhìn vách tường Thông Thiên tháp, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không tốt.
Sắc mặt hắn lộ ra vẻ kinh sợ, thân hình loáng một cái, đột nhiên lướt ra khỏi Thông Thiên tháp.
Chỉ thấy trong Thần Đô, mười chín toà Thông Thiên tháp không biết lúc nào, đột nhiên sáng lên, mỗi một toà Thông Thiên tháp đều giống như hóa thành một thiết côn thiêu đốt, một loại năng lượng hủy thiên diệt địa đột nhiên lóe lên liền qua.
– Đáng chết!
Trong mắt Diệp Thiên Thánh chủ lộ ra một tia kinh sợ, muốn xông ra phạm vi Thần Đô, chỉ là không chờ hắn bước vào hư không…
Ầm!
Thần Đô mười chín toà Thông Thiên tháp đột nhiên tự bạo, trong phút chốc, thiên địa mất đi màu sắc, chỉ còn dư lại một mảnh trắng xóa, một luồng xung kích khủng bố đến mức tận cùng, lấy một loại tốc độ kinh người, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Thần Đô.
Thần Đô, tự bạo.
Mười chín toà Thông Thiên tháp bộc phát ra uy lực đáng sợ, đừng nói cường giả Vũ Đế, coi như là cường giả bán Thánh, cũng ở dưới uy lực kinh khủng đó, hóa thành tro tàn.
Lúc này, ở một phía khác của đường hầm không gian.
Cường giả các thế lực lớn tụ tập ở trong hoang mạc, trước mặt bọn họ, là một màn che cực lớn, trong màn che hiện ra, chính là cảnh tượng Thần Đô tự bạo.
Cái vệt trắng ngập trời kia, tràn ngập mi mắt mỗi người, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Bọn họ không nghĩ tới, Thần Đô vì hủy diệt Linh Ma tộc, dĩ nhiên tự hủy mười chín toà Thông Thiên tháp, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Thần Đạo Tử, đây là cần quyết tâm lớn bao nhiêu, mới có thể làm ra quyết định như vậy, hiện tại đến xem, từ khi các thế lực lớn tụ tập Thần Đô, Thần Đạo Tử hội trưởng cũng đã làm ra quyết định này?
Trên màn che, vệt trắng lấp loé, không ngừng kéo dài, vẫn kéo dài mấy chục giây, dần dần, vệt trắng tiêu tan ra.
Bao quát đám người Thần Đạo Tử ở trong tất cả mọi người, đều nhìn chằm chằm hình ảnh, con ngươi không chớp một cái.
Linh Ma tộc cùng người Thánh Thành vẫn lạc sao? Trong lòng mỗi người đều đang cầu khẩn.
Cuối cùng, vệt trắng tan hết, nhưng mọi người thấy cảnh tượng trên màn che, ánh mắt nguyên bản mong đợi, trong nháy mắt trở nên cụt hứng, một tia thất lạc cùng tuyệt vọng, từ trong mắt mỗi người lộ ra.
– Dĩ nhiên thất bại.
– Làm sao có thể?
Chỉ thấy trên màn che, Cổ Ma Chi Địa tỏa ra hắc mang mông lung, dưới hắc mang, Linh Ma tộc cùng cường giả Thánh Thành, chỉ còn dư lại hai phần năm, tổn thất hơn một nửa, nhưng bao quát nhóm cường giả Cổ Minh Ma Tôn, không một vẫn lạc.
– Là Cổ Ma Chi Địa kia, Cổ Ma Chi Địa bảo vệ cường giả Linh Ma tộc.
Khóe miệng đám người Thần Đạo Tử lộ ra một tia cay đắng, thiên toán vạn toán, bọn họ vẫn không tính tới, Linh Ma tộc Cổ Ma Chi Địa, dĩ nhiên chặn lại phần lớn xung kích khi Thần Đô tự bạo.
– Hiện tại chỉ có thể lui giữ Khí Thành.
Cay đắng nở nụ cười, không có quá nhiều do dự, đám người Thần Đạo Tử dồn dập bay lượn lên, phi vút về phía Khí Thành.
Thần Đô.
– Nhân loại giảo hoạt, nếu như không phải Bổn Ma Tôn thời khắc sống còn điều khiển Cổ Ma Chi Địa giáng lâm, đại quân của Linh Ma tộc ta, e là toàn bộ đều bị diệt.
Cổ Minh Ma Tôn ngửa mặt lên trời rít gào, biểu hiện vô cùng phẫn nộ, dù như vậy, đại quân Linh Ma tộc hắn, cũng tổn thất gần một nửa, có thể nói tử thương nặng nề.
– Diệp Thiên Thánh chủ, ngươi thân là lãnh tụ Nhân tộc, lẽ nào ngay cả chút tình báo ấy cũng không có sao?
Cổ Minh Ma Tôn hung tợn nhìn về phía Diệp Thiên, lần này Thần Đô tự bạo, thực sự là quá bất ngờ, hắn căn bản không kịp đúng lúc phản ứng, dẫn đến Linh Ma tộc mới sinh ra không ít tộc nhân, hóa thành tro tàn.
Linh Ma tộc bọn hắn bị nhốt ở trong thời không loạn lưu mấy chục ngàn năm, tộc nhân đã cực kỳ ít ỏi, có thể nói chết một, thiếu một.
Diệp Thiên thân là Nhân tộc lãnh tụ, ở Cổ Minh Ma Tôn xem ra, trách nhiệm này hẳn là thuộc về hắn, không nhịn được quở trách.
– Cổ Minh Ma Tôn, Thần Đô cùng Thánh Thành ta đều là thế lực hàng đầu của Nhân tộc, tình huống trong Thần Đô, Thánh Thành ta cũng không phải hiểu rất rõ.
Một bên, Diệp Thiên Thánh chủ lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ âm trầm, lần này Thần Đô tự bạo, cường giả Thánh Thành hắn cũng vẫn lạc nhiều hơn phân nửa.
Thần Đô quyết tâm cũng thật lớn, dĩ nhiên tình nguyện tự bạo sào huyệt, cũng phải để bọn họ chôn vùi ở đây.
– Hừ, không phải hiểu rất rõ, như vậy muốn Thánh Thành ngươi có ích lợi gì?
Cổ Minh Ma Tôn biểu hiện phẫn nộ, ma uy ngập trời tỏ khắp, chấn động đến mức vô số cường giả Thánh Thành dồn dập thổ huyết rút lui.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, một luồng áp lực vô hình tản mát ra, ngăn cản ma uy của Cổ Minh Ma Tôn.
Hành vi của Diệp Thiên, nhất thời chọc giận cường giả Ma tộc còn lại ở phía sau Cổ Minh Ma Tôn, từng cái từng cái biểu hiện phẫn nộ, tỏa ra ma uy khủng bố, một lời không hợp, liền muốn ra tay đánh nhau.
Song phương trong lúc đó lập tức tràn đầy mùi thuốc súng.
Diệp Thiên Thánh chủ nhíu mày nói:
– Cổ Minh Ma Tôn, chúng ta việc cấp bách hẳn là tìm được hướng đi của Nhân tộc liên quân, mà không phải ở đây nội chiến chứ?
Ánh mắt của Cổ Minh Ma Tôn cực kỳ âm trầm, sau khi lấp loé mấy lần, khoát tay chặn lại, ngăn cản thủ hạ ra tay, lạnh lùng nói:
– Các hạ nói không sai, chúng ta vẫn là tìm những tên kia quan trọng hơn, ta muốn những tên kia, hết thảy trở thành đồ ăn của Linh Ma tộc ta.
Cổ Minh Ma Tôn cùng Diệp Thiên Thánh chủ lập tức tới vị trí Thần Đô đã hóa thành tro tàn, hai người thả ra thần thức, cẩn thận nhận biết trong hư không lưu lại một tia gợn sóng.