Ánh mắt gắt gao nhìn cái hộp bạch ngọc trước mắt, Tiêu Viêm khuôn mặt có chút kích động, bàn tay run rẩy vươn tới, muốn đem cái bình ngọc nhỏ nắm trong tay.
Nhìn cử động của Tiêu Viêm như vậy, đôi mắt khàn đục của Cổ Đặc thoáng xẹt qua một tia giễu cợt.
Bàn tay Tiêu Viêm vừa mới tiếp xúc đến bình ngọc nhỏ, trong lòng liền căng thẳng mãnh liệt, chỉ thấy chỗ tiếp xúc lạnh như băng thấu xương, trong nháy mắt trên bàn tay đã bị một làn băng mỏng bao trùm, hơn nữa còn có xu hướng nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Biến cố thình lình xảy ra làm cho Tiêu Viêm sắc mặt hơi đổi, khẽ nhúc nhích. Trong cơ thể từng đợt đấu khí màu tím nhanh xuyên qua kinh mạch tới cánh tay. Nhất thời, ngọn lửa màu tím nhàn nhạt từ khuỷu tay Tiêu Viêm bốc lên, cùng hàn khí lạnh như băng giằng co. Chỉ trong chốc lát đem nó hòa tan.
Đem nước trên cánh tay rảy đi, Tiêu Viêm dùng tử diễm bọc bàn tay lại, chụp lấy bình ngọc. Lần này sắc mặt không đổi đem nó cầm lên
Ở một bên, nhìn thấy tử hỏa trên tay của Tiêu Viêm , Cổ Đặc khuôn mặt thoáng hiện một nét kinh ngạc, thất thanh nói:” Dị hỏa? Không đúng…” Lần nữa cảm thụ uy lực của tử hỏa, Cổ Đặc hơi hơi lắc đầu, nhìn thanh niên trước mắt, trong lòng nhẹ giọng nói:”Khá lắm, ta dĩ nhiên không nhìn sai, tiểu tử này cũng không phải là một cái đèn dầu a”
Không để ý đến ánh mắt của Cổ Đặc , Tiêu Viêm tinh tế đánh giá cái bình ngọc nhỏ không ngừng tản ra hàn khí lạnh như băng trên tay, cẩn thận mở nắp bình, lộ ra bên trong một dung dịch màu trắng nhũ chiếm khoảng nửa cái bình, phía trên mặt mơ hồ có thể thấy một ít băng đông cứng, khẽ hít nhẹ một hơi hàn khí trong đó, nhất thời thân thể kịch liệt rung mình một cái, trong cơ thể tử hỏa đấu khí cấp tốc vận chuyển, chỉ trong chốc lát đem băng hàn chi khí toàn bộ bức ra ngoài.
Tiêu Viêm đưa tay vuốt vuốt tóc, ngạc nhiên phát hiện mặt trên dĩ nhiên đã bị một tầng băng mỏng bao trùm, lập tức có chút kinh hãi chép chép miệng, Băng linh hàn tuyền này không hổ là dị bảo khó gặp, khó trách khi thôn phệ dị hỏa phải có thứ này tương trợ. Mà nhờ vậy, Tiêu Viêm mới biết được uy lực của dị hỏa đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng, để đến nỗi phải dùng vài loại kì vật phối hợp mới có thể gia tăng xác suất thành công…
Cẩn thận đánh giá Băng linh hàn tuyền trong chốc lát, đợi Dược lão xác nhận xong, Tiêu Viêm lúc này mới vội vã đem bỏ vào trong cái hộp bạch ngọc.
“Đồ vật này ngươi đã lấy được , không có việc gì thì cũng nhanh đi đi…” Đau lòng nhìn Băng linh hàn tuyền bị Tiêu Viêm cất vào trong nạp giới, Cổ Đặc ngoài mặt nhếch lên, trực tiếp phất tay đuổi người.
Lấy được cái cần lấy, Tiêu Viêm trong lòng thở phào một hơi, đối với Cổ Đặc chắp tay cười nói:”Đa ta đại sư thành toàn. Ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ trở lại tìm người giao dịch.”
“Chờ ngươi tìm ra bảo bối khác đi, nếu không lão tử cũng không muốn gặp ngươi.” Bĩu môi, Cổ Đặc không khách khí nói:”Tất nhiên. Nếu không có thứ gì đặc sắc, tiểu tử cũng không dám đến quấy rầy ngài.” Cười híp mắt gật đầu, Tiêu Viêm nhìn mọi nơi trong phòng, thuân miệng hỏi:”Cổ Đặc đại sư. Ngài có tam giai ma hạch không ? Nếu có thì…”
“Tam giai ma hạch?” Cổ Đặc đảo cặp mắt trắng dã có chút khinh bỉ nói:”Ngươi cho rằng ta lại đi thu thập cái loại đồ vật cấp thấp này sao?”
“…”Nhìn vẻ mặt xem thường của Cổ Đặc , Tiêu Viêm không nói gì.
“Tiểu tử ngươi muốn ma hạch phải không? Tam giai ma hạch ta không có, bất quá ngũ giai ma hạch thật ra có một cái. Thế nào? Muốn không ? Hắc hắc chỉ cần ngươi lấy thêm một lọ nữa, à không, nửa bình cũng được , ta sẽ đổi cho ngươi!” Chà xát tay, Cổ Đặc vẻ mặt xem thường vội thu liễm, mỉm cười nói, bộ dáng y như một lão hồ li gian trá.
“A… Cổ Đặc đại sư thật thích nói đùa. Một bình tử tinh nguyên đã là toàn bộ tài sản của ta rồi, lấy đâu ra nữa.” Cười khan lắc đầu, Tiêu Viêm không phải là đứa ngốc. Ngũ giai ma hạch cũng đồng dạng trân quý, nhưng chỉ cần có thực lực là sẽ có được , còn tử tinh nguyên thì không chỉ thực lực mà còn phải có vận khí rất lớn, không phải là ai muốn cũng có được . Vả lại hiện tại ngũ giai ma hạch đối với Tiêu Viêm cũng chưa đến lúc cần dùng.
“Nếu nơi này của Cổ Đặc đại sư không có tam giai ma hạch, vậy tiểu tử đành phải đến phòng đấu giá thử vận khí thôi.” Hướng về phía Cổ Đặc cười cười, sau đó Tiêu Viêm chậm rãi xoay người, trước ánh mắt khó chịu của Cổ Đặc mở cửa phòng đi ra ngoài.
“Tiểu tử hỗn đản , lão tử có ngốc mới tin lời ngươi…” Cổ Đặc đặt mông ngồi trên ghế, lông mày có chút mịt mờ cau lại:”Tiêu Viêm ? Tên này có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Ở đâu nhỉ?”
******
Nghe tiếng bước chân, Áo Thác quay mình lại, nhìn Tiêu Viêm đang tươi cười đi tới không khỏi có chút ngạc nhiên nói:”Lấy được rồi chứ?”
“Vâng”
Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm nhìn Áo Thác chắp tay cảm tạ nói:”Hôm nay nếu không phải Áo Thác đại sư hỗ trợ, chỉ sợ ta phải đi khắp thế giới này tìm kiếm Băng linh hàn tuyền mất.”
“Việc nhỏ thôi mà. Bảo bối đó đặt trong tay lão gia hỏa đó chỉ tổ làm phí bảo vật, có thể khiến nó hữu dụng cũng là một chuyện mà ta nên làm.” Áo Thác cười lắc đầu, ánh mắt đảo qua thanh niên trước mắt cso chút sợ hãi. Nhiều năm quen biết Cổ Đặc, hắn vốn cũng không có mấy hi vọng, dù sao cũng chả mấy ai tin người thanh niên nhị phẩm luyện dược sư này có thể xuất ra loại kì vật gì…
Song người thanh niên mỉm cười trước mặt này, chính miệng hắn lại nói đồ vật đó đã tới tay, thật sự làm cho Áo Thác có chút tò mò, tò mò hắn đến tột cùng đã dùng vật gì để đổi lấy Băng hàn linh tuyền trong tay lão già keo kiệt đó.
Bất quá trong lòng mặc dù có chút hiếu kì, nhưng Áo Thác cũng không có hỏi đến, làm một lão đầu sống đến từng này tuổi, tự nhiên biết đến một ít kiêng kị khi giao dịch, cho dù trong lòng hiếu kì vô cùng nhưng hắn cũng vẫn sáng suốt tránh vấn đề này để hỏi.
Áo Thác không hỏi, tất nhiên Tiêu Viêm sẽ không nhàn rỗi đi làm một chuyện vô vị như vậy. Hai người đều biết rõ lòng nhau liền nổ một tràng cười rồi đi ra khỏi tòa nhà cổ quái này.
“Ngươi còn cần một miếng tam giai ma hạch phải không ?” Đi ra khỏi căn phòng, nghe được Tiêu Viêm trong lúc vô ý tiết lộ nói, Áo Thác cười hỏi.
“Vâng” Tiêu Viêm nhẹ giọng nói:” Hôm nay ta sẽ rời khỏi Hắc Nham thành , đi đến biên cảnh phía đông của đế quốc một chuyến, bởi vậy ta muốn đem đồ đạc cần thiết chuẩn bị hết thảy.”
“Đi biên cảnh đế quốc ?”Nghe vậy Áo Thác sững người, chợt gật đầu cười, thoáng trầm ngâm nói:”Như vậy đi, ngươi trước hết theo ta về luyện dược sư công hội chờ đã, về phần tam giai ma hạch ta sẽ trực tiếp phái người đi tới phòng đấu giá giúp ngươi tìm quản sự mua lấy một miếng, như vậy có thể giảm bớt thời gian đi đấu gí của ngươi.”
Nghe được lời này, Tiêu Viêm cũng không khách sáo, cười gật đầu nói:”Như vậy thì phiền toái tới Áo Thác đại sư rồi.”
“Ài, ngươi đăng kí ở luyện dược sư công hội Hắc Nham thành , tự nhiên cũng có thể xem như người một nhà. Điểm công việc ấy, chẳng đáng là bao…”Áo Thác lắc đầu, tùy ý cười nói.
Trong lời nói của Áo Thác mơ hồ có chút chủ động thiện ý, đối với cái này, Tiêu Viêm chỉ một thoáng chần chừ, sau đó là gật đầu. Ở Gia Mã đế quốc này, luyện dược sư công hội không nghi ngờ gì là một quái vật không hề thua kém Vân Lam tông. Cùng bọn họ quan hệ, chính mình cũng không có hại gì, mà ngày sau luyện dược nếu gặp tài liệu khó tìm thì cũng có thể thông qua bọn họ giao dịch mua lấy. Đối với chuyện tốt này, Tiêu Viêm cũng không quá tránh né.
Đương nhiên, điều làm Tiêu Viêm không quá do dự liền đáp ứng là luyện dược sư công hội, tổ chức này không quá ước thúc, trong những chuyện ngày thường, cũng không quấy rầy nhau, chỉ có thình thoảng công hội cần đến luyện dược sư, sẽ phát thiếp mời một số dược sư đến tương trợ, hơn nữa sự tương trợ này cũng không miễn phí, mà có khoản bồi dưỡng rất rõ ràng.
Hai người vừa trở lại luyện dược sư công hội, Áo Thác liền sai người đi mua sắm tam giai ma hạch, sau đó liền mời Tiêu Viêm vào trong phòng khách, tĩnh tâm chờ đợi.
Phòng khách rộng mở, Áo Thác đem một li trà bưng đến trước mặt Tiêu Viêm , trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên hỏi:”Tiêu Viêm , ngươi lần này đi biên cảnh, đại khái sẽ đi bao lâu?”
“Có lẽ nửa năm”
“Nửa năm sao…”Ngón tay gõ nhẹ nhàng trên bàn, Áo Thác cười nói:”Nửa năm sau, ngươi sẽ đi Gia Mã đế quốc đô thành phải không ?”
“Đô thành?” Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, hơi gật đầu, trong lòng cười lạnh nhủ thầm: “Đương nhiên sẽ đi. Vân Lam tông ở ngay ngoài đô thành, sao có thể không đi chứ.”
“Aa” Nghe nói thế, khuôn mặt Áo Thác lộ rõ ý cười hơn vài phần, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm cũng thêm vài phần nhu hòa.
“Áo Thác đại sư, có việc gì thế?” Nhin bóng dáng Áo Thác , Tiêu Viêm có chút kì quái hỏi.
“Đích xác có chút việc”
Cười gật đầu, Áo Thác nhẹ giọng nói:”Nửa năm sau, luyện dược sư đại hội sẽ cử hành tại đô thành, ta nghĩ lúc đó nếu ngươi rảnh rỗi có thể đến tham gia một chút, cái này đối với ngươi rất có lợi”
“Luyện dược sư đại hội” Tên này làm cho Tiêu Viêm có vẻ mờ mịt.
“Luyện dược sư đại hội, không chỉ tụ tập đông đảo luyện dược sư của Gia Mã đế quốc mà ngay cả một ít luyện dược sư của các đế quốc lân cận cũng đến tham dự, đây chính là dịp trọng đại của Gia Mã đế quốc , bỏ qua thì có chút đáng tiếc a”
“Nga?”
“Nếu như ngươi chuẩn bị đến đó tham dự, có thể đến luyện dược sư tổng hội tìm Phất Lan Khắc , đến lúc đó chúng ta đều đã ở đấy.” Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt dao động, Áo Thác mỉm cười nói.
“A hảo, nếu như lúc đó ta rảnh rỗi, nhất định sẽ đến nhìn một chút.”Cười gật đầu, Tiêu Viêm xem như đã đáp ứng yêu cầu của Áo Thác .
Nhìn thấy Tiêu Viêm đáp ứng, Áo Thác mới mỉm cười gật đầu, cùng hắn nói một ít chuyện về các vấn đề cần chú ý của đại hội.
Lúc hai người đang trò chuyện, người nhận nhiệm vụ đi mua tam giai ma hạch cũng đã trở về, cung kính đem đến tay Tiêu Viêm.
Miếng tam giai ma hạch này giá trị cũng không dưới hai mươi vạn kim tệ, bất quá từng này tiền bị Áo Thác lắc đầu cự tuyệt. Lấy tài lực của luyện dược sư công hội mà nói, số tiền đó chỉ như một sợi lông trong chín con trâu mà thôi.
Đối với miếng tam giai ma hạch miễn phí này, Tiêu Viêm cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy. Hai người hàn huyên trong chốc lát, sau đó rốt cuộc Tiêu Viêm cũng cáo từ. Hôm nay hắn muốn lên đường rời khỏi Hắc Nham thành .
Cười tiễn Tiêu Viêm đi khỏi luyện dược sư công hội, nhìn bóng dáng đang dần biến mất, Áo Thác mỉm cười nhẹ giọng nói:”Tiêu Viêm , ta tại luyện dược sư đại hội chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể tỏa sáng ở nơi đó…”