TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 347: Con Bài Chưa Lật Của Vân Lam Tông

Thiên không mênh mông cuồn cuộn. Bóng đen che lấp mặt trời. Dĩ nhiên là ngay cả ánh nắng đang chiếu xuống kia. Đều khó có thể xuyên thấu mà vào. Lúc này quảng trường hoàn toàn lâm vào một mảnh âm u. Mọi người chỉ có thể đem đấu khí bao trùm bên ngoài thân mình. Rồi mượn ánh sáng nhàn nhạt xem xét tình hình chiến đấu trên bầu trời.

Ở hắc ám che lấp phía chân trời. Xuyên thấu hư không tới thật lớn vân tiễn. Cũng là đột nhiên bạo xạ tới. Vân tiễn ẩn chứa kình khí khủng bố trực tiếp là làm cho không gian chung quanh xuất hiện vòng vòng nước gợn sóng. Bén nhọn âm bạo tiếng động. Không ngừng nổ vang.

“Vạn ảnh phược.”.

Thân thể giống như hoàn toàn dung hợp vào đầy trời màu đen âm u. Lăng Ảnh dấu tay đột nhiên kết động. Tấm màn đen tràn ngập phía chân trời chợt động.Phô thiên cái địa màu đen thất luyện tự trong đó dâng lên mà ra. Tương hỗ quấn lấy nhau. Cũng là đối với bạo xạ mà đến đích vân tiễn đi lên.

Một trận tối sầm. Lưỡng đạo mầu sắc hoàn toàn bất đồng nhưng lại đồng dạng ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố. Hoa phá trường không. Dưới đấu trường mấy đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào trận đấu. Ầm ầm va chạm. Chỉ một thoáng. Chỉ nghe không trung một tiếng nổ tựa như sấm sét .Trong nháy mắt Năng lượng khí kình khổng lồ. Tại chỗ hai người nổ mạnh. Mãnh liệt mà ra. Khí kình khủng bố. Cư nhiên là đem tấm màn đen tràn ngập không trung cũng tách ra rất nhiều. Ánh mặt trời theo khe hở tấm màn đen mà vào.

“Người này thực lực không kém a.” Gia Hình Thiên ngẩng đầu nhìn khoảng không trên kia, ở trong tấm màn đen như ẩn như hiện hắc bào nhân. Thần tình ngưng trọng nói:“Xem lúc trước ra tay. Thực lực chỉ sợ ít nhất đã ở thất tinh đấu hoàng .”.

“Đích xác rất mạnh.Hơn nữa thuộc tính công pháp tựa hồ là có chút thiên về Hắc ám hệ. Loại thuộc tính này cũng không thông thường a.” Pháp Mã gật gật đầu. Ánh mắt nhìn chung quanh một vòng bỗng nhiên nói:“Nếu còn tiếp tục như vậy nháo đi xuống. Chúng ta cần ra tay chứ? Bất kể nói như thế nào. Vân Lam Tông cũng là thế lực Gia Mã đế quốc chúng ta.”.

Gia Hình Thiên cau mày. Một hồi nói:“Trước tạm thời nhìn xem. Cái thần bí đấu hoàng tựa hồ cũng không phải là cố ý đại náo Vân Lam Tông. Chỉ cần Tiêu Viêm có thể an toàn rời đi thì hắn cũng sẽ không ở lâu hơn nữa. Chúng ta hiện tại cũng không rõ sau lưng hắn,có hay không có thế lực khác. Cho nên vẫn là không cần hành động thiếu suy nghĩ”.

Hắn nói như vậy. Pháp Mã hơi gật đầu,không nói gì.

“Ha ha… Thật có vài phần năng lực. Khó trách điên cuồng như thế”. Khoảng không phía trên. Lăng Ảnh chậm rãi từ giữa tấm màn đen hiện ra nhìn phía dưới Vân Lăng khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt, cười to nói.

Vân Lăng cắn răng. Ánh mắt qua khe hở tấm màn đen. Nhìn Tiêu Viêm sắp rời khỏi quảng trường khóe miệng một trận run rẩy. Não hải phía trên truyền đến kịch liệt đau đớn.Làm trong lòng hắn lửa giận không ngừng ăn mòn tâm trí.

“Lưu lại cho ta.”.

Cúi đầu gầm lên giận dữ. Vân Lăng sắc mặt tái nhợt lúc này lại lần nữa có chút ửng hồng. Mênh mông đấu khí chậm rãi tự này trong cơ thể tràn đầy mà ra.Vân hải tràn ngập không gian quanh thân không ngừng rung chuyển.

“Hừ ngu xuẩn không biết tốt xấu, ngươi nghĩ lão phu không dám hạ sát thủ.” Thấy Vân Lăng còn không chịu buông tha. Lăng Ảnh khuôn trên mặt cũng là dần dần hiện lên một chút âm trầm,bàn tay chậm rãi tìm trong tay áo bào. Năng lượng vụ khí đen khịt . Ở trong lòng bàn tay cấp tốc ngưng tụ . Giây lát ngưng tụ thành hắc sắc trường thương dài đến hai thước. mặt ngoài Trường thương, văn đường màu đen dầy đặc này. Năng lượng tựa như nước gợn bình thường. Không ngừng chảy xuôi . Hắc khí lượn lờ dâng lên thêm vài phần âm trầm hơi thở..

Bàn tay nắm chặt hắc sắc trường thương. Lăng Ảnh phiêu phiêu liếc mắt một cái Vân Lăng phía dưới. Khóe miệng nhếch lên một cái. Đột nhiên nắm chặt. Chân phải lui ra phía sau nửa bước. Tay phải nắm trường thương. Thân thể thoáng yên lặng chợt thân thể vặn vẹo. trường thương trong tay bám một cỗ khổng lồ thất luyện hướng với Vân Lăng phía dưới mà đánh tới.

“Ma xà phệ.”

Hắc sắc trường thương. Giống như Lưu Tinh đen kịt. Cắt qua phía chân trời. Hắc khí lượn lờ. Lại mơ hồ hội tụ thành hình màu đen cự xà . Cự xà ngửa mặt lên trời tê rống.Không gian chấn động.

Cảm thụ khủng bố kình khí từ không trung bắn xuống. Vân Lăng sắc mặt đột nhiên đại biến. Hắn có thể nhận thấy được. Lúc này đây. Đối phương là thật không có nửa điểm lưu thủ đắn đo.

Trong lòng dâng lên một chút hoảng sợ. Vân Lăng hai tay vội vàng vũ động. Bỗng nhiên vân hải trong nháy mắt dao động. Một cỗ cổ vân lượng bốc lên. Ở trên đỉnh đầu không ngừng lượn lờ. Vẻn vẹn là trong nháy mắt thời gian. Cấu trúc thành một tấm chắn vân mầu dài ba thước tả hữu. tấm chắn Vân mầu mặt ngoài hào quang như ẩn như hiện. Nhìn qua tựa như thực chất. Cực kỳ chắc chắn.

Tại sau khi vân mầu tấm chắn tế ra. Chung quanh vân hải. Cũng là mỏng rất nhiều. Hiển nhiên vân thuẫn này tiêu hao không ít năng lượng.

Hắc sắc trường thương thất luyện không có bởi vì vân thuẫn xuất hiện mà có chút nào đình trệ. Vẫn là mang theo khí thế hung hãn chưa từng có. Mọi người tâm trạng run rẩy chăm chú nhìn lại. Hung hăng oanh ở tại phía trên vân thuẫn. Chỉ một thoáng. Tiếng động kinh thiên động. Nổ vang dựng lên, phía dưới Vân Lam Tông đệ tử đều không nhịn được bưng kín cái lổ tai.

Màu đen quang mang cùng vân mầu. Ở không trung phía trên trộn lẫn với nhau . Tại chỗ giao tiếp. Không gian đều là xuất hiện vặn vẹo đích cảm giác. Lăng Ảnh một kích kia, cường hãn như vậy. Thật không hỗ là đấu hoàng cường giả.

“. Ta phá.” Hai mầu năng lượng giằng co không phân cao thấp. Lăng Ảnh hai tay chậm rãi kết ấn. Sau một lát. Yết hầu đột nhiên phát ra một đạo tiếng hô.

Theo tiếng hô Lăng Ảnh hạ xuống.- hắc sắc trường thương phía trên. Hắc mang tăng vọt. Một cái chừng bảy tám trượng lớn màu đen năng lượng cự xà tự thân thượng nâng thân dựng lên. Miệng lớn bị bám huyết tinh âm trầm. Hung hăng đại trương. Sau đó Tại Vân Lăng trừng khẩu ngốc nhìn chăm chú tràng cảnh phía dưới. Dĩ nhiên là một ngụm đem vân mầu tấm chắn cấp nuốt đi xuống.

Tuy rằng bởi vì nuốt vân thuẫn. Làm cho màu đen trường thương trở nên mỏng rất nhiều. Nhưng này đối với Vân Lăng đã mất đi lớn nhất phòng hộ mà nói. Không thể nghi ngờ làSợ đến hồn bay phách tán.

Song. Hắc sắc trường thương chưa bởi vì hắn mà có điểm dừng lại. Trường thương trực tiếp hung hăng nhằm thẳng tâm tạng bạo xạ tới.

Mũi thương ở trong đồng tử không ngừng phóng đại. Tối hậu. Vân Lăng cũng chỉ cắn răng. Đấu khí bao trùm hai tay. Liều mạng dùng hai tay. Một tay đem trường thương gắt gao bắt lấy. Cùng lúc đó thân thể cấp tốc uốn éo.

“……….”

Hai tay vừa mới tiếp xúc đến hắc sắc trường thương trên thân ẩn chứa khủng bố kình khí làm cho Vân Lăng một ngụm máu tươi cuồng phun ra. Thân thể cũng là bị cổ khổng lồ lực lượng. Chấn rơi thẳng xuống.

Vân Lăng vừa ly khai, vân hải tràn ngập phía chân trời dần dần mỏng manh. Đến cuối cùng đã hoàn toàn hóa thành hư vô.

Mà theo vân hải tiêu tán, ở bốn góc quảng trường các vị trưởng lão sắc mặt cũng là hiện lên một chút tái nhợt. Bàn tay ôm lấy ngực. Ẩn chứa âm thanh đau đớn kêu rên. Từ trong yết hầu truyền ra.

Cùng các vị trưởng lão sắc mặt so sánh thì Vân Lam Tông đệ tử lại là càng thê thảm hơn một chút. Không ít đệ tử thực lực yếu kém. Đương trường phun ra một ngụm máu tươi. Chợt sắc mặt trắng bệch ngất lịm đi. Một ít thực lực khá hơn tuy có thể mạnh mẽ kháng lại nhưng thần sắc uể oải. Vân hải bị phá bọn họ cũng là bị liên lụy thật lớn.

Dưới một kích của Lăng Ảnh toàn bộ Vân Lam Tông lâm vào một loại tê liệt trạng thái, đấu hoàng cường giả cư nhiên lại cường hãn khủng bố đến như vậy.

“Oanh.”

Trên bầu trời. Hắc sắc trường thương mang theo lực lượng trực tiếp đem Vân Lăng hung hăng oanh hạ không trung. Sau đó nện thật mạnh ở phía trên quảng trường. Nhất thời thạch tiết bay vụt từng đạo thật lớn cái khe lớn mở ra. Thậm chí Vân Lam Tông đệ tử không thể khởi thân tránh né. Bởi vậy có thể nhìn ra Lăng Ảnh lần này công kích là khủng bố như thế nào.

Đứng tại thiên không. Lăng Ảnh thản nhiên nhìn quảng trường hỗn độn. Bàn tay huy động. Đầy trời hắc ảnh lại một lần nữa dũng tiến vào trong cơ thể. Mà theo hắc ảnh lùi bước. Ấm áp dương quang lại lần nữa hiện ra. Cảm giác ấm áp làm cả người lạnh lẽo đích Vân Lam Tông các đệ tử thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cả quảng trường ánh mắt đều là vội vàng chú ý tới chỗ Vân Lăng rơi xuống. Nơi đó xuất hiện một hố sâu lõm, khiến cho Vân Lam Tông đệ tử đều không nhịn được nuốt một khẩu nước miếng.

“Còn chưa có chết” Gia Hình Thiên nhìn hố sâu đen thui. Khẽ thở dài một hơi. Hiện tại cục diện. Chính là phát triển đến càng ngày càng khó khống chế.

Theo thanh âm Gia Hình Thiên vừa hạ xuống. Trong hố sâu đen thui truyền ra tiếng ho khan kịch liệt. Một đạo bóng người chậm rãi từ trong đó đi ra. bộ dáng chật vật nào còn có nửa phần Vân Lam Tông đại trưởng lão uy phong?

Lúc này Vân Lăng. Không chỉ có quần áo bị phá nát vẻ mặt không còn chút máu. Hơn nữa vị trí bên hông máu tươi chính là không ngừng tuôn ra. (Cơ hồ làm ướt mặt đất). Hiển nhiên. Trước đó tuy rằng hắn mạnh mẽ bắt được hắc sắc trường thương cùng với tránh cho bộ vị yếu hại. Nhưng vẫn bị bén nhọn kình khí ẩn chứa bên trong làm trọng thương.

Nhìn đại trưởng lão chật vật giống như chó nhà có tang. Vân Lam Tông mọi người đều là cúi đầu thở dài một hơi.

Từ trong hố sâu đi ra. Vân Lăng sắc mặt ngoài dự đoán mọi người không có nửa điểm tức giận. Ngược lại bình tĩnh như mặt nước. Lạnh lùng phiêu phiêu liếc mắt một cái bên hông máu tươi đang chảy. Lại nhẹ tay xờ một chút vết thương dữ tợn bị Tiêu Viêm lưu lại. Bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười. Trong tiếng cười khó có thể che dấu vẻ điên cuồng.

“Ngươi thật sự rất mạnh” Ngẩng đầu lên. Vân Lăng đối với Lăng Ảnh lành lạnh cười nói.

Lăng Ảnh nhíu mày, tay chậm rãi vặn vẹo. Hắc khí lượn lờ. Thanh âm đạm mạc:“Mạng ngươi cũng đích xác thực lớn. Nếu là ngại sống lâu thì Lão phu có thể giúp ngươi một phen.”.

“Ha ha” Ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Ảnh. Vân Lăng bỗng nhiên phá lên cười. Tiếng cười tác động đến thương thế. Hắn lại lần nữa khụ ra mấy ngụm máu tươi. Lau vết máu khóe miệng. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt dữ tợn như dã thú.

“Ta mặc kệ ngươi đến tột cùng là ai. Bất quá trải qua nhiều năm như vậy. Ngươi là kẻ đầu tiên làm cho Vân Lam Tông ta mất mặt (không chịu nổi) như thế. Hôm nay nếu để các ngươi an toàn rời đi. Chỉ sợ ngày sau, Vân Lam Tông ở Gia Mã đế quốc sẽ không thể ngẩng mặt nhìn người. Cho nên vì danh dự tông môn. Hôm nay. Các ngươi đừng nghĩ muốn rời đi…….”.

“Bằng vào bổn sự của ngươi” Lăng Ảnh cười nhạt nói.

“ Ta thật là không có cái bổn sự này” Âm thanh cười. Vân Lăng trước mắt bao người. Bỗng nhiên từ trong nạp giới lấy ra một đoạn sáo màu mây trắng. Ghé vào bên miệng. Hung hăng nhất thổi. Nhất thời. Một cỗ kỳ dị bén nhọn âm thanh. Đột nhiên từ trong cây sáo truyền ra.

Tiếng sáo bén nhọn. Lượn lờ ở cả tòa Vân Lam sơn. Kéo dài không thôi.

Trên quảng trường. Tất cả mọi người bởi vì cử chỉ Vân Lăng mà yên tĩnh trở lại. Trong lúc nhất thời. Chỉ có thể nghe thấy tiếng sáo kia không ngừng lan truyền.

Gia Hình Thiên con ngươi híp lại. Pháp Mã nhìn nhau liếc mắt một cái. Trong giây lát. Làm như nhớ ra cái gì đó. Đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.

“Cái lão gia hoả đó. Hắn quả nhiên còn chưa có chết.”.

Theo Gia Hình Thiên cùng Pháp Mã thất thanh hạ xuống chỗ sâu trong. Vân Lam Sơn một cỗ mênh mông cuồn cuộn bàng bạc khí thế. Giống như cự long từ viễn cổ thức tỉnh . Mang theo không thể địch nổi uy áp giáng lâm.

Tại đây cổ bàng bạc khí thế thức tỉnh là lúc xa xa vài trăm dặm ở ngoài Vân Lam Tông trên bầu trời. Một đạo màu trắng lưu quang chợt dừng lại. Ở giữa không trung hiện ra một đạo thân ảnh xinh đẹp. Lúc này nàng chính nhìn về phía xa xôi phương hướng Vân Lam Tông. Trên khuôn mặt nụ cười lạnh nhạt thoát trần giờ lại che kín bằng sự khiếp sợ.

Đọc truyện chữ Full