Mờ mịt rừng rậm, xanh um cây cối, che lấp gần nửa không trung. Bất quá ngẫu nhiên lúc đó theo khe hở lá cây, nhìn trên bầu trời vang dội những âm thanh không ngừng gào thét cùng với sát ý đậm đặc tỏa ra từ phi hành ma thú cùng với đám người kia.
Thật lớn biển rừng trên không, mấy chục đầu phi hành ma thú phân tán thành hình tròn đem một khối thật lớn rừng rậm vây quanh rồi cùng lúc chậm rãi đối với vị trí trung tâm co rút lại mà tiến.
Sau một đám rậm rạp cây cối một đôi mắt lặng lẽ lộ ra nhìn khoảng không trên bầu trời bị một số bóng ma bay vút mà qua từng đạo thật lớn thân ảnh.Giữa đôi lông mày nhịn không được nhíu chặt lên, tuy rằng lúc trước hắn đã bỏ qua một đoạn khá xa truy kích đội ngũ phía sau, nhưng dù sao hai chân chạy bất quá kém xa một đôi cánh.Bởi vậy, một giờ sau Tiêu Viêm đã bị bắt kịp. Bất quá với khả năng ẩn nấp siêu việt cùng sự che phủ của rừng rậm nên đối phương không nhận ra phương vị đích xác, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tìm ra hắn.
“Xem ra ba cái lão bất tử kia thật đúng là điên cuồng rồi a, thế nhưng muốn bắt được ta thì cũng phải bỏ nhiều công sức đó .” Tiêu Viêm lùi về ở phía tàng cây, thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Ba vị Vân Lam Tông trưởng lão này thực lực không tệ, bởi vậy đối với ngươi trong cơ thể còn có năng lượng tàn dấu vết phát ra mặc dù rất nhỏ dao động .Mặc dù vẫn như cũ không thể xác thực phương vị của ngươi, nhưng lại là có thể đủ cảm ứng được đại khái vị trí.” Dược Lão trầm giọng nói:“Hiện tại bọn họ bắt đầu tạo thành vòng tròn đem đại khái phương vị vây quanh sau đó từ xa từng bước từng bước tiến lại.Tuy rằng loại biện pháp này ngu dốt, bất quá không thể không nói tình huống hiện tại đây là biện pháp duy nhất có thể rất nhanh tìm ra ngươi. Hơn nữa khu vực này cũng không có quá nhiêu cao cấp ma thú, bởi vậy ba vị Vân Lam Tông trưởng lão khí thế áp đảo làm các loại ma thú cũng không dám tạo thành uy hiếp quá lớn cho bọn họ.”.
“Vậy làm sao bây giờ? Vòng vây hiện tại càng ngày càng nhỏ, nếu tiếp tục chần chừ thì sớm hay muộn bọn họ cũng tìm tới chẳng khác gì cá chậu chim lồng.” Tiêu Viêm khẽ nhíu mày ở trong lòng hỏi.
“Phạm vi ở đây dù sao cũng quá rộng lớn hơn nữa bọn họ cũng chỉ có hơn năm mươi đầu phi hành ma thú mà thôi,khoảng cách giữa mỗi đầu ma thú khá lớn chỉ cần ngươi tránh vị trí ba cái lão già nọ lại mượn rừng rậm che dấu thì Vân Lam Tông đệ tử khác thật khó có thể phát hiện ra ngươi.” Dược Lão trầm ngâm nói:“Bất quá ngươi trong cơ thể vẫn còn đạo năng lượng dấu vết kia thủy chung vẫn là vô cùng phiền toái.Chỉ cần thứ này một ngày chưa diệt, bọn họ vẫn có thể tìm ra ngươi.”.
“Chẳng lẽ không có biện pháp tận diệt?” Tiêu Viêm thấp giọng nói.
“Có thể là có thể. Bất quá như ta đã nói qua. Năng lượng dấu vết này trong khoảng thời gian một cái chớp mắt bộc phát ra mãnh liệt sóng giao động trên mặt đất hơn nữa cổ dao động này còn có thể liên tục duy trì một thời gian ngắn. Đến lúc đó phương vị của ngươi sẽ hoàn toàn bị bại lộ . Cho nên muốn tận diệt năng lượng dấu vết này ít nhất cần phải đem truy binh phía sau bỏ xa xa một đoạn. Bằng không một cái vô ý thì ngươi sẽ gặp phiền toán lớn đó .” Dược lão bất đắc dĩ nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Ngẩng đầu ánh mắt xuyên thấu qua khe hở lá cây, ước lượng khoảng cách chính mình với một con phi hành ma thú gần nhất nhẹ giọng nói:“Một khi đã như vậy trước hết cần phải chờ đợi. Chờ khi bầu trời tối đen tầm nhìn của bọn họ sẽ bị hạn chế làm khó khăn trong việc tìm kiếm. Tới thời điểm đó ta liền nhân cơ hội xông ra vòng vây bọn họ.Sau đó liền cần lão sư ra tay hoàn toàn đem năng lượng dấu vết trong cơ thể mà Vân Sơn đã lưu lại hoàn toàn triệt thoái. Nếu không trường đuổi giết ngày sẽ vĩnh viễn không kết thúc a .”.
“Ân. Cũng tốt.”.
“Hắc. Hiện tại liền cùng với đám người kia vui đùa một chút trò chơi .” Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, hai tay ôm thân cây,nhanh nhẹn hạ xuống gốc cây đại thụ. Sau đó đối với một chỗ vị trí rất nhanh chạy trốn mà đi.
Sau khi Tiêu Viêm rời đi một lúc sau tại vị trí đó trên khoảng không xuất hiện một gã Vân Lam Tông trưởng lão.Giữa đôi lông mày đang nhíu mặt cùng bên cạnh hai người nhìn nhau liếc mắt một cái lão trầm giọng nói:“ Đạo năng lượng dấu vết của lão tông chủ càng ngày càng xa . Xem ra Tiêu Viêm đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta. Bắt đầu chạy trốn rồi.”.
“Hừ. Còn muốn chạy. Nào có thể dễ dàng như vậy!” Lão giả còn lại cười lạnh một tiếng. Đôi mắt khép hờ một lát sau chợt mở. Tầm mắt thẳng tắp quét về phía rừng rậm phía nam lão có thể cảm ứng được năng lượng dấu vết kia đang phát ra. Đúng là cái đại khái phương vị ở đó rồi.
““Ưng bộ” Nghe lệnh, bảo trì trận hình chuyển hướng về phía nam một chút mà tìm kiếm, lưu ý tất cả những vật trong rừng rậm di chuyển với tốc độ cao giống như chạy trốn gì đó.” Lão giả ngón tay trở nên chỉ hướng địa phương Tiêu Viêm chạy trốn chỉ đạo.
“Là!” Trên bầu trời, vang lên chỉnh tề từng tiếng động, chợt một trận ưng đề mấy chục đầu thật lớn phi hành ma thú chuyển động thân hình, từng đạo bóng dáng bay nhanh qua biển rừng phía trên vut vút mà lướt.
Trong rừng rậm, cấp tốc chạy trốn Tiêu Viêm cũng đồng dạng nhận ra sự thay đổi của đối phương .Một tiếng cười lạnh, cước bộ đột nhiên dừng lại, thân thể mạnh mẽ uốn éo rồi thay đổi phương vị chạy trốn.
“Chết tiệt cái tên giảo hoạt này lại thay đổi vị trí !” Tiêu Viêm vừa mới chuyển quá vị trí không bao lâu, Vân Lam Tông ba vị trưởng lão dẫn đầu đã phát hiện, lập tức sắc mặt xanh mét nổi giận mắng.
Một lão tóc bạc tuổi rõ ràng trong ba người là lớn nhất sắc mặt âm lãnh, khóe miệng hơi hơi run rẩy, hít sâu một hơi, điềm nhiên nói:“Tiếp tục truy bắt, ta cũng không tin, với thân thể bị thương của hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu! Ngươi muốn chạy, ta đây sẽ hảo hảo bồi tiếp!”.
Theo thanh âm hạ xuống, xa xa tiểu đội phi hành ma thú nhất thời cực kỳ ăn ý vận chuyển, lại lần nữa đối với chuyển biến địa phương vị của Tiêu Viêm bay vút mà đi.
Nhưng mà lúc này đây cũng đồng dạng Tiêu Viêm không tiếp tục bảo trì phương vị mà lại là cấp tốc chuyển biến vị trí.
“Đuổi theo!” Trên bầu trời, đầu bạc trưởng lão xanh mặt, âm trầm quát.
Thật lớn phía trên biển rừng, tựa như mở ra một hồi biểu diễn của tiểu đội phi hành ma thú, chỉ thấy mấy chục đầu phi hành ma thú không ngừng chuyển biến phương vị phi hành.Nếu tinh tế nhìn lại thì mới có thể phát hiện, vị trí phi hành của chúng thủy chung vẫn xoay quay một mảnh khu vực vòng tròn nhất định.
Điều này giống như một trò đùa khôi hài, ước chừng từ dưới ngọ liên tục đến mặt trời lặn thời gian, song phương bởi vì kiệt lực mới bắt đầu hòa hoãn đều là bảo trì yên lặng.
“Hô.
Một chỗ cây cối rậm rạp, Tiêu Viêm dựa vào thân cây, dồn dập thở phì phò, mồ hôi theo khuôn mặt chảy dài, ngực cấp tốc phập phồng.Như vậy sau một khoảng thời gian không gián đoạn chạy trốn với tốc độ cao, nếu không có thêm đan dược trợ giúp, cho dù là một gã đại đấu sư, cũng căn bản khó có thể chống đỡ được.Bất quá hoàn hảo, trải qua đoạn thời gian này, phi hành ma thú của Vân Lam Tông cũng bị hắn vắt kiệt sức, tình trạng cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
“Sắc trời rốt cục cũng đã tối rồi a.” Ngẩng đầu liếc mắt một cái mặt trời đã hạ xuống đường chân trời hơn phân nửa, Tiêu Viêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận đem ánh mắt ném về hướng đội quân phi hành ma thú ở xa xôi trên bầu trời, khẽ nhíu mày.Cho dù là tình trạng kiệt sức ,bọn họ cũng không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục truy tìm Tiêu Viêm. Không có nửa điểm ý nghĩ buông tha cho .
“Mặc kệ các ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào, dù sao chỉ cần sắc trời hoàn toàn hạ xuống, ta xem các ngươi còn như thế nào truy tìm nữa không.” Cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm từ giới chỉ lấy ra một quả hồi khí đan, nhét vào trong miệng. Sau đó khép hờ con ngươi, cảm thụ được trong cơ thể kia dần dần xuất hiện sự ấm áp của dược lực lan tràn khắp trong cơ thể. Tựa hồ vào thời khắc này Tiêu Viêm đang thư giãn một chút.
Xa xôi phía chân trời, từng ánh tà dương chậm rãi biến mất rồi cuối cùng rốt cục như Tiêu Viêm chờ đợi hoàn toàn biến mất.
Tà dương hoàn toàn hạ xuống dãy núi, nhất thời lúc này khắp Ma Thú sơn mạch là một màu hắc ám bao phủ.
Tiêu Viêm cũng là chậm rãi mở ra đôi mắt, đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía không trung.Không có bất kì động tĩnh gì của tiểu đội phi hành ma thú, giữa đôi lông mày không khỏi vừa nhíu chợt cười lạnh một tiếng, nhảy xuống từ trên cây cao, sau đó nhắm một phương vị nhất định tận lực chạy trốn.
Tiêu Viêm vừa mới có động tĩnh, trên bầu trời tiểu đội phi hành ma thú lại nổi lên một trận rất nhỏ xôn xao. Hiển nhiên, bọn họ đều đã nhận ra nơi phát ra đạo năng lượng dấu vết kia đang dao động về phía rất xa.
“Trưởng lão?” Một gã Vân Lam Tông đệ tử hướng ba vị trưởng lão vội vàng nói.
“Bảo trì vây quanh trận thế, tất cả mọi người không nên cử động.” Đầu bạc trưởng lão vung tay lên, lạnh lùng nói:“Lúc này đây, ta xem hắn như thế nào trốn!”.
“Là.”
Thân hình cấp tốc chạy trốn. Một lát sau, Tiêu Viêm nhịn không được quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái về không trung nơi đó, một số lớn bóng dáng tối đen vẫn như cũ huyền phù , thế nhưng không có…chút nào động tĩnh.
“Bọn người kia, đến tột cùng muốn làm gì?” Giữa đôi lông mày nhíu lại , Tiêu Viêm nhẹ thở một hơi, vừa định không đi quan tâm đến động thái của bọn họ, sắc mặt lại mạnh mẽ biến đổi, cước bộ trở nên đình chỉ, ánh mắt gắt gao nhìn về bầu trời tối đêm kia đang có một đạo lưu quang giống như Lưu Tinh rất nhanh lao tới.
“Hóa ra là vậy , bọn người kia nguyên lai là đang chờ đợi viện binh.” Trong lúc nhất thời, Tiêu Viêm nhanh chóng hiểu được chuyện mới phát sinh, lập tức một tiếng tức giận mắng, thân thể chợt lóe. Sau đó quẹo vào một chỗ hắc ám bóng tối, cả người hơi thở thu liễm đến mức tận cùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đạo lưu quang đang bay tới.
Lưu quang nháy mắt xẹt qua phía chân trời, cuối cùng trước mặt ba vị Vân Lam Tông kia chợt dừng lại, cường quang dần dần đạm đi hiện ra một vị dáng người ung dung cao quý chính là xinh đẹp nữ nhân.
“Tông chủ!”.
Nàng vừa xuất hiện, chúng nhân chung quanh bao gồm cả ba vị trưởng lão đều vội vàng khom người.
Tông chủ, nghe được được xưng hô này tự nhiên là làm cho Tiêu Viêm hiểu được, người tới rõ ràng là Vân Lam Tông đương nhiệm tông chủ, Vân Vận!
“Ân.”.
Thản nhiên lên tiếng, Vân Vận chậm rãi đảo qua phía dưới bóng đêm rừng rậm, mặt cười lạnh hiện lên một chút phức tạp thần sắc, trong đầu cái vẻ mặt lạnh lùng thanh tú thiếu niên kia lại lần nữa hiện lên.
“Nguyên lai là đang đợi nàng” Trong bóng đêm, Tiêu Viêm nắm tay chậm rãi nắm chặt, cười lạnh thấp giọng nói.
“Tông chủ, Tiêu Viêm giết rất nhiều Vân Lam Tông đệ tử, tội không thể tha.Trên người hắn đạo năng lượng dấu vết kia mặc cho hắn đã mạnh mẽ áp chế căn bản khó thoát khỏi sự truy bắt của chúng ta.Đạo năng lượng đó cùng với tông chủ là nhất mạch nên thỉnh tông chủ ra tay đem đạo năng lượng dấu vết kia hoàn toàn dụ dỗ đi ra!” Vị kia tóc tuyết trắng Vân Lam Tông trưởng lão, tiến lên từng bước, trầm giọng nói.
Thân thể mềm mại rất nhỏ run rẩy một chút, Vân Vận trầm mặc một lát, chợt mắt đẹp chậm rãi nhắm lại.Theo Vân Vận trầm mặc đương trường đều lâm vào sự yên tĩnh, tất cả tầm mắt, đều là chặt chẽ tập trung ở trên người nàng. Lúc này đây, Tiêu Viêm bại lộ hay không, cơ hồ hoàn toàn quyết định bởi một ý niệm nữ nhân này!