TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 467: Gặp Nhau

Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không khí mơ hồ mang theo một chút mùi vị thuốc súng, ở trong gian phòng đó, cả thảy có mười mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, lúc này, trên khuôn mặt của những người này đều có chút tức giân.

“Lão đại, “Bàn Môn” kia cũng thật là không biết tốt xấu, vậy mà dám đánh Phó Ngao thành bộ dáng này, nếu là không đòi lại khẩu khí mà nói, ngày sau “Bạch Bang” chúng ta còn như thế nào sống yên ở Nội Viện đây?” Bên trong phòng, một gã nam tử nhịn không được bỗng đập bàn một cái, tức giận nói.

“Đúng vậy, lão đại, không thể để cho Phó Ngao đại ca bị đánh không như vậy a.” Tên nam tử này vừa dứt lời, đám người còn lại trong phòng, liền nhất tề phụ họa nói.

Tại chỗ thủ vị trong phòng, một gã nam tử ngồi dựa lưng vào ghế, bàn tay chống cằm, trông diện mạo thì cùng Bạch Sơn mơ hồ có vài phần tương tự, chẳng qua có thêm một ít thành thục cùng với sự lạnh lùng hơn, nghĩ lại, hắn hẳn là thủ lĩnh “Bạch Bang” , biểu ca của Bạch Sơn, vị cường giả này danh liệt ba mươi bốn trên “Cường Bảng”, Bạch Trình thì phải.

Bạch Trình cũng không để ý tới mấy người đang xúc động ở trong phòng kia, ánh mắt dừng trên một đạo nhân ảnh ở bên trái. Lúc này, phân nửa khuôn mặt của nhân ảnh này đều bị bao bọc bên trong băng gạc, có thể mơ hồ nhìn ra thân phận của hắn, chính là Phó Ngao hôm nay bị Tiêu Viêm hung hăng nện một quyền trên mặt, hơn nữa còn hôn mê ngay tại đương trường.

“Phó Ngao, thương thế như thế nào?” Trông bộ dánh của Phó Ngao lúc này, tên nam tử kia mày nhịn không được cau lại, mở miệng hỏi.

Theo hắn mở miệng, âm thanh ầm ỹ trong phòng cũng lặng đi, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người Phó Ngao.

“Không chịu nội thương quá lớn, bất quá cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất bốn đến năm ngày mới có thể hồi phục. ” Thanh âm hơi có chút biến điệu, từ trong miệng trên khuôn mặt bị bao hơn phân nửa của Phó Ngao truyền ra.

“Tên Tiêu Viêm kia, thực lực như thế nào?” Khẽ gật đầu, Bạch Trình thoáng híp mắt, trong thanh âm bình thản pha lẫn một tia âm lãnh.

“Thực Lực bản thân hắn chẳng qua ước chừng ngũ đến lục tinh Đại Đấu Sư , nhưng hắn tựa hồ có thể sử dụng một loại bí pháp mạnh mẽ đem thực lực thân thể tăng lên tới cấp bậc Đấu Linh, còn có, hỏa diễm mà hắn từng thi triển cũng rất mạnh mẽ bá đạo, ở dưới sự thi triễn phối hợp song trọng đấu kỹ cùng với đấu khí ngưng vật, đều bị đạo hỏa diễm bá đạo kia triệt tiêu.”

Phó Ngao trong mắt hiện lên một chút không cam lòng, cố gắng biện bạch cho mình:“Vốn ta cũng không bị thua uất ức như vậy, ai có thể ngờ được cái tên kia lại còn hiểu được sóng âm đấu kỹ, thừa dịp lúc ta thất thố không kịp đề phòng bị chấn cho thất thần, ra tay nặng đem ta đánh thành bộ dáng này.”

Bạch Trình khẽ gật đầu, nghiên đầu hướng qua một bên khác, Bach Sơn vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi yên lặng. Thấy hắn trông lại , gật gật đầu, thản nhiên nói: “Biểu ca, tình hình cụ thể cùng Phó Ngao đại ca nói cũng không sai biệt lắm, Tiêu Viêm này, đích xác có những thủ đoạn này, mặt khác, hắn còn am hiểu một loại đấu kỹ mạnh mẽ nữa, đó là hỏa liên quỷ dị mà ngày đó đánh bại La Hậu, hôm nay chẳng biết tại sao, cũng chưa từng dùng tới. ”

“Hỏa liên đấu kỹ kia ta cũng đã được nghe nói qua, thật sự mạnh mẽ, bất quá tiêu hao dường như cũng rất lớn, lấy thực lực Tiêu Viêm, trạng thái toàn thịnh có lẽ chỉ có thể thi triển một hai lần mà thôi.” Bạch Trình gật đầu nói.

“Lão đại, lần này chịu thiệt là chỉ tại ta không biết chi tiết này, lần sau nếu tái chiến, tất nhiên không bị thua! ” Phó Ngao cực kỳ không cam lòng nói.

“Còn chưa đủ nhục nhã sao?” Khuôn mặt trầm xuống, Bạch Trình bàn tay vỗ mạnh lên ghế một cái, thanh âm vang dội làm cho mọi người bên trong gian phòng sợ tới mức không dám mở miệng.

“Hôm nay ngươi nếu không có hạ cái gọi là hứa hẹn tỷ thí kia, thì hiện tại ta có thể dẫn người đi san bằng “Bàn Môn”, làm cho nó đóng cửa giải tán, mà tên ngu xuẩn ngươi lại tự cho mình là rất cao, biết rõ Tiêu Viêm kia đánh bại La Hậu, vậy mà còn dám tự phụ ưng thuận ước định, hiện giờ ước định kia sớm đã lan truyền bên trong Nội Viện, hiện tại lại đi đến Bàn Môn tìm phiền phức, chẳng phải là lạc dân khẩu thiệt? Bên trong Nội Viện này, người chờ xem “Bạch Bang” chúng ta xấu mặt, cũng không ít đâu!”

“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ như vậy dễ dàng bỏ qua chứ? Giả như có vấn đề gì đó phát sinh, đối với danh dự của “Bạch Bang” chúng ta tựa hồ cũng không tốt lắm.” Bởi vì bị Bạch Trình quát mắng khiển trách, Phó Ngao cũng đành phải thấp giọng xuống, căm giận bất bình nói.

Bạch Trình bưng chén trà bên cạnh lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm, ngước đầu, sau một lúc lâu trầm mặc, mới chậm rãi nói: “Ước định nửa năm không được tìm Bàn Môn gây phiền toái, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, người của “Bạch bang”, tận lực ít cùng bọn chúng có tranh cãi… ”

“Biểu ca, ngươi muốn mặc kệ cho Tiêu Viêm bọn họ nửa năm thời gian?” Nghe vậy, Bạch Sơn mày không khỏi nhíu lại, hỏi.

Bạch Trình nắm chặt chén trà, trầm ngâm một hồi. Khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Nửa năm thời gian, bọn họ cũng không làm nên trò trống gì, đến lúc đó thời gian vừa đến, ta sẽ đích thân hướng “Bàn Môn” hạ chiến thư.”

“Cái này quá mạo hiểm thì phải? Nửa năm thời gian, ai có thể biết trong đó sẽ phát sinh cái biến cố gì? Tiêu Viêm kia cũng không thể đối đãi theo lẽ thường a.” Bạch Sơn trầm giọng nói.

“Yên tâm đi, nửa năm thời gian mà thôi, xem như bọn họ mỗi ngày đều đang tại bên trong “Thiên Phần Luyện Khí tháp” tu luyện. Thế thì nhiều nhất cũng là tiến vào Đại Đấu Sư đỉnh phong mà thôi. Cấp bậc Đấu Linh, cũng không phải là dễ dàng tiến vào như vậy. Hơn nữa ta cũng thực sự không phải là Phó Ngao ngu xuẩn kia, cho dù nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không cho phép đơn đấu cái gì cả, đến lúc đó người của “Bạch Bang” toàn bộ xuất động, xem “Bàn Môn” hắn có thể giãy dụa hay không?” Bạch Trình phất phất tay, nói.

“Điều này…” Nghe vậy, Bạch Sơn vẫn còn có chút chần chờ, trải qua đoạn thời gian cùng Tiêu Viêm ở chung tại trong rừng rậm kia, hắn không ít lần nhìn thấy người này sáng tạo ra một số kỳ tích làm cho người ta kinh ngạc không thôi, bởi vậy trong lòng có vài phần không yên.

“Ta đây cũng chỉ là sơ bộ tính toán mà thôi, đến lúc đó lại theo tình huống mà định ra tiếp tục, gần nhất phải có người chú ý nhất cử nhất động của “Bàn Môn” một chút…”

Trông thấy bộ dáng Bạch Sơn này vẫn như cũ có chút không yên lòng, Bạch Trình đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, đổi giọng nói.

“Tốt lắm, sắc trời không còn sớm, đều cũng tự giải tán đi đi, ngày mai ta sẽ đi vào thiên phần luyện khí tháp chung tu luyện, có lẽ thời gian năm, sáu ngày sẽ ra lại, trong khoảng thời gian này, những sự vật trong bang sẽ theo ngươi cùng với Phó Ngao ba người chăm sóc. ” Bạch Trình đứng dậy, thản nhiên nói.

“Ân ”

Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời vừa hừng sáng , đăng hỏa ở khu vực dừng chân dành cho tân sinh liền sáng lên, từng bóng người từ trong phòng lướt ra, cuối cùng chỉnh tề xếp hàng trước tiểu lầu các của bốn người Tiêu Viêm.

“Chi dát ”

Nửa phút sau, cửa phòng tiểu lầu các từ từ mở ra, Tiêu Viêm bốn người chậm rãi đi ra, dừng ở cửa, nhìn mấy thành viên bên kia khí thế ngẩng cao, vẻ mặt hưng phấn , không khỏi nhìn nhau cười, mặc dù những thành viên này bây giờ còn nhỏ yếu, nhưng giá trị tiềm lực, lại cực kỳ không kém, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, Tiêu Viêm tin tưởng , bọn họ sớm muộn gì cũng có thể trở thành cường giả chân chính.

“Đi. ”

Nhân viên đã tập hợp xong, Tiêu Viêm cũng không nói lời thừa, vung tay lên, liền cùng Ngô Hạo ba người dẫn đầu hướng phía đối diện vui vẻ bước nhanh tới, sau đó, đến bốn mươi tên tân sinh gắt gao nối bước theo sau.

Tại trên đường thông đến thiên phần luyện khí tháp, học viên qua lại trông thấy một đám người đông đảo đi xuống cả lề đường, đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên(), một ít người ánh mắt tinh tế khi nhìn thấy đầu lĩnh chính là Tiêu Viêm cùng với lưng đeo huyền trọng xích thật lớn phía sau, tức thì thanh âm kinh ngạc vang vọng lên.

“Di? Đây không phải là Tiêu Viêm sao?”

“Hi, có vẻ tuấn tú a… ”

“Hai nữ hài tử đi theo bên cạnh kia cũng rất được nga, hắc hắc, không biết ai có thế có vận may được ôm ấp.”

“Những người này, hẳn là thế lực tân sinh “Bàn Môn” gần đây được đồn đãi xôn xao huyên náo ở trong Nội Viện thì phải? Nhìn qua tựa hồ khí thế cũng không tệ lắm a. ”

“Nghe nói ngày hôm qua Phó Ngao của Bạch Bang bị nện vào mặt, đều là do ăn trong tay Tiêu Viêm đó, xem ra bọn người kia đích thực có chút thực lực a.”

“…”

Nghe được những tiếng nói chuyện khe khẽ trên dọc đường đi qua, Tiêu Viêm thở dài một hơi, hiện giờ “Bàn Môn” của bọn họ ở Nội Viện coi như đã có danh tiếng rồi. Bất quá hiện giờ thực lực của bọn họ cùng với cái thanh danh đó, có vẻ như không tương xứng cho lắm.

Lắc lắc đầu, không hề để ý tới những dàm luận chung quanh đối với hắn cùng với “Bàn Môn”, Tiêu Viêm quát một tiếng thúc giục, cả chi đội ngũ tốc độ lại lần nhanh hơn, sau đó mang theo đám bụi mịt mù nhanh như chớp, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường…

Trải qua gần một giờ chạy đi, trên mặt đất gần đó lộ ra một đoạn đỉnh tháp rốt cuộc “Thiên Phần Luyện Khí Tháp” cũng xuất hiện tại trong tầm mắt mọi người, mà sau khi mọi người Bàn Môn nhìn thấy hắc tháp vô cùng kỳ lạ này , thì thanh âm kinh dị không khỏi liên tục nổi lên.

“Tiêu Viêm ca ca, cái này là Thiên Phần Luyện Khí Tháp sao? Quả nhiên rất kỳ lạ a, vậy mà lại chôn sâu dưới lòng đất.” Huân Nhi nhìn một đoạn đỉnh tháp khổng lồ, bộ dáng xinh đẹp mỉm cười thản nhiên, dẫn theo ánh mắt kinh diễm của không ít nam tử đang chờ ở chỗ này quẳng lại đây.

“Ân. ”

Tiêu Viêm cười gật gật đầu, dẫn mọi người chiếm một khối địa phương không gần ở phía trước, dựa theo quy cũ của Nội Viện, luyện khí tháp mỗi ngày đều nghiêm khắc về thời gian đóng cửa và mở cửa, cho nên đám người Tiêu Viêm cũng đành phải kiên nhẫn cùng nhau đợi cửa tháp mở ra.

Theo chờ đợi thời gian trôi qua, dòng người chung quanh cũng càng ngày càng khổng lồ, thanh âm huyên náo cùng với dòng người hội tụ, làm cho mọi người Bàn Môn có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới điều kiện tiến vào Nội Viện này cực kỳ hà khắc, vậy mà cũng có được nhân khí như vậy.

Một chỗ này của dám người Tiêu Viêm , không nghi ngờ là địa phương duy nhất hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trong thời gian mấy ngày này, chuyện Tiêu Viêm cùng với Bàn Môn thành lập, cho đến trong khoảng thời gian này trở thành tiêu diểm ở Nội Viện, hơn nữa hôm qua Tiêu Viêm còn đánh bại Phó Ngao , chuyện đánh lui “Bạch Bang” , càng làm cho danh khí được truyền bá liên hồi. ”

Đám người Tiêu Viêm ngồi xếp bằng, cũng không để ý tới những âm thanh ầm ỹ cùng với đủ loại ánh mắt ở chung quanh kia.

Thời gian tiếp tục trôi qua như cát giữa những ngón tay chảy đi không trở lại, sau gần hơn hai mươi phút Tiêu Viêm chờ ở chỗ này, đột nhiên có đoàn người từ trong đám đông chật chội rẽ ra, sau đó chậm rãi hướng địa phương có đám người Tiêu Viêm đang chờ đi tới.

Theo chuyển động của những hành nhân (người đi bộ) này, ánh mắt chung quanh cũng hội tụ đến trên người bọn họ, sau khi nhìn thấy đầu lĩnh giả của đám hành nhân này, những ánh mắt ấy nhất thời dời đến địa phương nơi đám người Tiêu Viêm đang ngồi, trong mắt mơ hồ mang theo một chút kích động sôi trào.

Không khí bỗng trở nên lạ thường, làm cho Tiêu Viêm cũng mở mắt ra, ngẩng đầu đem ánh mắt ném về hướng đoàn người kia, đôi lông mày không khỏi hơi hơi cau lại.

“Đầu lĩnh, cần thận một chút, tên kia đó là thủ lĩnh của “Bạch Bang”, Bạch Trình!” Ở bên cạnh Tiêu Viêm, A Thái sắc mặt ngưng trọng thấp giọng nói.

“Ân. ”

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, vung tay lên, mấy chục thành viên của “Bàn Môn” đang ngồi xếp bằng trên đất, “bá” một tiếng, liền đứng lên cực kỳ chỉnh tề , từng đạo ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đám người Bạch Trình đang chậm rãi đi tới kia.

Trong lúc nhất thời, ở phía ngoài của “Thiên Phần Luyện Khí tháp” , không khí thoáng trở nên có chút căng thẳng.

Đọc truyện chữ Full