TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 478: Gã Cổ Quái

Đè nén sự vui mừng trong lòng, Tiêu Viêm chen vào đám người, chậm rãi đến gần bãi đá có chút đặc thù kia, mà khi nhìn thấy hành động của hắn, những người xung quanh đều ngừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, có chút trêu chọc.

Cước bộ dừng lại phía trước, ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào gốc Thanh Mộc Tiên Đằng, chần chờ một chút, bàn tay đưa tới định cầm nó lên.

“Xuy…”

Ngay khi bàn tay Tiêu Viêm sắp chạm đến Thanh Mộc Tiên Đằng, một cỗ kình phong sắc bén bỗng phá không mà đến. Kình phong mạnh đến mức làm cánh tay Tiêu Viêm nổi da gà.

Cảm nhận được sự mạnh mẽ của cỗ kình khí kia, Tiêu Viêm nhíu mày, thanh sắc hỏa diễm trào ra từ nạp linh, nhanh chóng chạy qua các kinh mạch, cuối cùng phá thể mà ra bao bọc bàn tay cấp tốc rụt về.

– Hử?

Ngay khi thanh sắc hỏa diễm bao bọc lấy bàn tay của Tiêu Viêm, một tiếng kêu kinh dị bỗng nhiên vang lên, cỗ kình phong sắc bén kia, cũng nhanh chóng biến mất.

Thuận lợi rút tay lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn nam tử mặc áo xám trước mặt, lúc này, hắn cũng đã mở mắt, khuôn mặt thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm.

Ánh mắt đảo qua đôi mắt của đối phương, Tiêu Viêm nao nao, chỉ thấy trong mắt đối phương tràn ngập quang mang khác thường, những hồng mang này, đều mang theo một chút bạo lệ.

Đối với loại hồng mang này, Tiêu Viêm cũng không xa lạ, chỉ cần tu luyện lâu trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp, sẽ xuất hiện hiện tượng này, nó được gọi là hỏa độc xâm thể. Nhưng hồng mang trong mắt những người Tiêu Viêm nhìn thấy mấy hôm trước, cũng chỉ có một chút mà thôi, mà người này… Gần như toàn bộ con mắt của hắn đều bị hồng mang bao phủ, hiển nhiên, hỏa độc xâm thể đã sâu… Mà loại hỏa độc xâm thể nghiêm trọng này, là người đầu tiên mà Tiêu Viêm thấy.

– Không mua, thì đừng có chạm vào.

Ánh mắt lạnh lùng của hôi y nam tử đảo qua Tiêu Viêm một cái, hai ngón tay như đao khép lại, thản nhiên nói.

Thái độ này của hôi y nam tử có chút buồn cười, Tiêu Viêm lại bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ hắn mới hiểu vì sao những người bên ngoài mới giữ một khoảng cách với tên kia, người mua muốn xem hàng một chút cũng suýt chút nữa bị công kích, vậy cho dù thứ hắn bày ra có tốt đến đâu, chỉ sợ cũng không có mấy người dám đến mua đi.

– Ai nói ta không mua?

Tiêu Viêm khoanh tay trước ngực, cũng thản nhiên đáp lại một câu.

– Đừng khua môi múa mép với ta, muốn mua thì đem hỏa năng ra, nhiều lời mất thời gian.

Trong con ngươi màu hồng xẹt qua một chút phiền lòng. Hôi y nam tử vỗ mạnh lên bãi đá một cái, tức giận nói.

“Hỏa độc xâm thể đã nghiêm trọng đến mức này, tâm trí cũng sẽ bị một ít ảnh hưởng.” Cũng không để ý đến hôi y nam tử quát mắng, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hơi ngưng trọng một chút, không nghĩ đến hỏa độc xâm thể trong Thiên Phần Luyện Khí tháp lại mạnh mẽ đến vậy, xem ra sau này tu luyện, cho dù có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể, cũng phải cẩn thận gấp đôi.

– Cây thanh đằng này giá bao nhiêu?

Tiêu Viêm chỉ về phía gốc Thanh Mộc Tiên Đằng kỳ dị kia, thản nhiên hỏi, từ việc đối phương đem gốc thanh đằng này bày ở vị trí dễ thấy nhất là có thể hiểu, tên kia hiển nhiên biết được thứ này rất quý hiếm, cho nên Tiêu Viêm muốn tùy ý mua được, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.

– 400 ngày hỏa năng.

Hôi y nam tử lạnh giọng trả lời.

Lời này của Hôi y nam từ vừa thốt ra, cả khu vực xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người nhìn về tên kia, như đang nhìn một thằng điên, 400 ngày… số lượng khổng lồ như vậy, có một số người một năm thậm chí hai năm cũng chưa chắc kiếm được. Tên kia, sư tử há mồm, cũng hơi quá đáng đi? Bọn họ mặc dù cũng có thể nhìn ra chỗ kỳ dị của gốc thanh đằng này, nhưng nếu nói nó có giá trị 400 ngày hỏa năng, tuyệt đối sẽ không có ai tin.

Dưới cái giá trên trời này, đừng nói những người xung quanh, cho dù là Tiêu Viêm, khóe miệng cũng nhịn không được giật giật một cái, 400 ngày, tên này…

– Có đắt quá không?

Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm cau mày nói.

– Mặc dù ta không biết giá trị của cây mộc đằng này là gì, nhưng nó lại được hai ma thú có cấp bậc đấu vương liều chết tranh đoạt, cũng đủ chứng minh được giá trị của nó, hơn nữa, để lấy được nó ta cũng suýt chút nữa mất đi cái mạng này, cho nên 400 ngày hỏa năng không đắt, nếu ngươi mua không nổi thì biến đi, đừng cản trở ta làm ăn.

Hôi y nam tử liếc nhìn Tiêu Viêm một cái, xua tay nói.

Mặc dù hôi y nam tử nói nhẹ nhàng, nhưng mấy lời này của hắn cũng làm mọi người xung quanh có chút chấn động, thứ cướp được từ trong tay hai ma thú cấp bậc đấu vương, tên kia… Thật không hổ là người điên cuồng nhất trong nội viện.

Trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về hôi y nam tử cũng càng ngưng trọng lên, nếu hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân mình mà nói, Tiêu Viêm tự hỏi trong lòng, hắn cũng không quá chắc chắn cướp được kỳ vật như vậy từ trong tay hai ma thú cấp bậc đấu vương, tên trước mắt này, mặc dù cuồng, mặc dù ngạo, nhưng hắn thực sự có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

– Có thể đổi những thứ khác không? Tỷ như đồ vật? 400 ngày hỏa năng, thật ra ta cũng không có đủ.

Tiêu Viêm chần chờ một chút, tiên đằng là tài liệu chủ chốt để luyện chế Địa Linh đan, mà muốn thành công thôn phệ Vẫn Lạc Tâm Viêm, Địa Linh đan lại là thứ không thể thiếu, cho nên, cho dù thế nào, hắn cũng phải có được ma hạch và dược liệu cần thiết để luyện chế Địa Linh đan trước khi tìm thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm.

Nhưng dược liệu luyện chế Địa Linh đan tuy không nhiều, nhưng tất cả đều là vật vô cùng quý hiếm, tỷ như gốc Thanh Mộc Tiên Đằng này, nếu hôm nay bỏ qua, Tiêu Viêm cũng không rõ đến năm nào tháng nào mới có thể gặp được, cho nên, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua nó.

– Có thể, ta cần đấu kỹ, Địa giai là được, ngươi có sao?

Đối với đề nghị của Tiêu Viêm, hôi y nam tử cũng không chần chừ, mở miệng đổi lại một thứ, nhưng cái giá lần này, vẫn như cũ làm cho Tiêu Viêm và các học viên xung quanh không nói nên lời, Địa giai, trong nội viện này, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu học viên nắm giữ đấu kỹ bậc này.

Đương nhiên, Địa giai đấu kỹ, Tiêu Viêm vừa vặn có một loại, nhưng lại là thân pháp đấu kỹ, đây là thứ mà hắn cần phải tu luyện, muốn hắn đem nó đổi lấy Thanh Mộc Tiên Đằng, lại có vài phần không nỡ.

Khuôn mặt âm tình bất định biến hóa một trận, dưới những con mắt soi mói xung quanh, lắc lắc đầu, chậm rãi nói:

– Địa giai đấu kỹ, ta cũng không có.

Hôi y nam tử khinh thường nhìn hắn một cái, lần này ngay cả nói cũng không thèm, trực tiếp nhắm mắt lại, không để ý tới.

Tiêu Viêm gãi gãi đầu, xung quanh không khỏi vang lên một trận cười thầm, hiển nhiên, hành động này của Tiêu Viêm làm cho bọn họ cực kỳ buồn cười.

“Quả nhiên là tính tình quái đản.”Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm không để ý đến tiếng cười xung quanh, cũng không rời đi, đứng ở trước bãi đá trầm ngâm một lúc, trong lòng máy động, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên người hôi y nam tử.

Theo ánh mắt Tiêu Viêm quan sát, ước chừng hai phút sau, một cỗ khí tức mạnh mẽ mang theo giận giữ, đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hôi y nam tử, dưới cỗ khí tức mạnh mẽ nào, các học viên vây xem xung quanh đều sắc mặt đại biến, vội vã lùi về phía sau.

– Tên ngu ngốc này xui xẻo rồi, lại đi chọc giận kẻ điên Lâm Diễm kia.

– Đáng đời, biết rõ tên kia là người thiếu kiên nhẫn nhất cả nội viện, cũng dám lằng nhằng với hắn, không phải muốn ăn đòn sao?

– Nhưng người này nhìn cũng khá quen mắt đấy.

Học viên xung quanh lui về phía sau một đoạn, không khỏi có chút oán giận, trong lúc nhất thời, những tiếng oán giận kia lại chuyển thành cười nhạo châm chọc.

Dưới khí tức mạnh mẽ khi giận dữ của hôi y nam tử, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến lùi về sau một bước. Trong lòng có chút chấn động, chỉ dựa vào cỗ khí tức này, thực lực của tên kia, chỉ sợ cũng trên cả thất tinh Đấu Linh.

Đôi mắt lại chậm rãi mở ra, bên trong con ngươi phiếm hồng tràn ngập giận dữ, hắn nhìn Tiêu Viêm, thanh âm âm lãnh nói:

– Ngươi muốn ăn đòn?

– Ta không muốn đánh nhau, nhưng ta rất có hứng thú với cây thanh đằng này.

Tiêu Viêm nhún vai, khẽ cười nói.

– Thời gian một phút, cút khỏi khu giao dịch.

Hôi y nam tử hít sâu một hơi, trong thanh âm cố gắng áp lực giận dữ trong lòng.

– Ta không có 400 ngày hỏa năng, cũng không có Địa giai đấu kỹ…

Tiêu Viêm khổ não gãi đầu, nhưng lời nói còn chưa hết, khí tức cố gắng đè nén lại của hôi y nam tử hoàn toàn bùng phát, thân thể đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tiêu viêm, kình phong sắc bén trên nắm tay, gần như xé rách không khí, trên lộ tuyến của nắm tay, mơ hồ mang theo một đạo quyền ảnh mầu hồng.

Hung hãn kình khí đánh tới vẫn không làm Tiêu Viêm biến sắc, thân thể vẫn đứng thẳng như cũ, con ngươi đen nhánh thản nhiên nhìn vào đôi mắt bị hỏa độc ăn mòn kia, thanh âm bình tĩnh, chậm rãi truyền ra:

– Nhưng ta có thể giúp ngươi trừ đi hỏa độc trong cơ thể.

“Phốc…”

Nắm tay được đấu khí màu hồng bao phủ, khi chỉ còn cách khuôn mặt Tiêu Viêm có 2 tấc, đột nhiên khựng lại. Khựng lại cùng với nắm tay còn có khuôn mặt khiếp sợ của hôi y nam tử.

– Ngươi… Ngươi nói cái gì?

Màu hồng bên trong con ngươi phai đi một chút, thanh âm của hôi y nam tử có chút run rẩy hỏi.

Ngón tay chậm rãi đè lên nắm tay trước mặt, chậm rãi gạt xuống, Tiêu Viêm nhìn thẳng vào vị nam tử có thực lực cực kỳ bất phàm trong nội viện này, thản nhiên nói:

– Ta giúp ngươi trừ đi hỏa độc, ngươi cho ta cây Thanh Mộc đằng, vụ giao dịch này, thế nào?

Nghe rõ lời nói của Tiêu Viêm, nhất thời sắc mặt hôi y nam tử bắt đầu kịch liệt biến ảo.

Đối với sự đấu tranh trong tâm lý của hắn, Tiêu Viêm cũng không để ý, hai tay ẩn trong tay áo, im lặng đợi đáp án của đối phương.

Tiếng động lớn làm cho bên trong khu giao dịch, cũng lâm vào ngắn ngủi yên tĩnh, chỉ là những đạo ánh mắt phóng đến trên người Tiêu Viêm, đều mang theo một chút kinh ngạc, người kia, lại có thể đem tên điên cuồng nhất nội viện này chế phục, thật sự làm cho người ta bất ngờ.

Đọc truyện chữ Full