Rừng rậm mênh mông, vẻ xanh tươi giống như hải dương xanh lục, không thể nhìn thấy bờ bến.
Trên đỉnh một ngọn núi nơi nào đó trong thâm sơn, hắc bào thanh niên đứng thẳng trên cự thạch, sắc mặt ngưng trọng, hữu thủ nhanh chóng kết xuất một đạo thủ ấn kỳ dị, chợt hét lớn một tiếng : “Khai Sơn Ấn!”
Tiếng quát hạ xuống, phía trên bàn tay người thanh niên đó nhất thời nảy lên quang mang cường liệt, mà theo quang mang hiện lên bàn tay bỗng nhiên đưa về phía trước, nhưng mà vừa vặn lúc bàn tay di chuyển, cường liệt quang mang kia như hoa quỳnh, trong nháy mắt tiêu tán, mà thủ ấn đánh ra kia chỉ kéo lên một hồi kình phong rất nhỏ, phốc một tiếng nổ ra trên mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ.
Nhìn cái hố nhỏ trên mặt đất, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, đặt mông ngồi lên trên cự thạch, trong miệng không ngừng thở hổn hển. Khu động Khai Sơn Ấn này thực sự cần năng lượng quá mạnh mẽ, thế cho nên ngay cả hắn cũng không thể duy trì liên tục xuất ra thủ ấn đánh xuống.
“Khai Sơn Ấn này thật là chết tiệt, đã như vậy còn luyện tập quá khó khăn. Đây lại mới là thủ ấn đầu tiên, thật sự không biết bốn loại thủ ấn phía sau có thể kinh khủng như thế nào ?” Tiêu Viêm toàn thân vô lực tựa lên trên cự thạch lạnh lẽo, cười khổ lẩm bẩm nói.
Từ lúc đả thông ba nhánh kinh mạch đến nay đã sắp đủ thời gian năm ngày, mà trong năm ngày này, Tiêu Viêm tu luyện Khai Sơn Ấn vẫn như cũ không có tiến triển quá lớn. Tu luyện thứ này, độ khó vượt xa tưởng tượng của Tiêu Viêm. Muốn phát huy ra uy lực bình thường của Khai Sơn Ấn, nhất định phải dùng đấu khí trong cơ thể vận chuyển và kết thành Thủ Ấn trong chốc lát, bằng không mà nói sẽ như lúc trước đó vậy, năng lượng vừa hiện ra bởi vì phối hợp không đến nơi đến chốn mà cấp tốc tiêu tán, cuối dẫn đến việc uy lực giảm xuống đến mức vô cùng thê thảm.
Kiểu phối hợp như thế này nói ra giống như một loại kỹ năng cần thời gian ma hợp, nếu muốn học cấp tốc trong thời gian ngắn, chuyện như vậy tựa hồ không có khả năng đạt được. Đương nhiên chỉ có thể tiến triển với tốc độ chậm chạp, có thể cũng quan hệ đến loại đấu kỹ Thủ Ấn mà Tiêu Viêm đang tu luyện lần đầu.
Mà đối với điểm ấy Tiêu Viêm cũng đã rõ ràng, chí ít đã tu luyện được năm ngày, hắn so với lúc đầu tiên đã mạnh hơn nhiều lắm. Bất quá hắn đã quen thuộc với tốc đọ tiển triển rất nhanh, nên tốc độ chậm chạp như hiện tại khiến hắn có chút khó có thể thích ứng được.
“Ai … Không hổ là địa giai cao cấp đấu kỹ a. Xem ra chỉ có thể từ từ từng bước một a.” Nhẹ thở dài một hơi, Tiêu Viêm đành phải thu hồi sự hấp tấp vội vàng trong lòng, ngồi xếp bằng, trầm ổn lại tinh thần, tiến nhập trạng thái tu luyện bắt đầu hồi phục đấu khí.
Hiện giờ thực lực Tiêu Viêm đã tới đỉnh giai Đấu Vương, nhìn năng lượng thiên địa thu nạp dĩ nhiên là to lớn hơn nhiều, không thể so sánh với trước đây. Hơn nữa vì thôn phệ và luyện hóa Vẫn Lạc Tâm Viêm, Phần Quyết tựa hồ cũng tiến hóa tới đê cấp địa giai, đương nhiên hiện giờ nhìn vào tốc độ luyện hóa thiên địa năng lượng Tiêu Viêm dựa vào đó mà suy đoán cấp bậc của Phần Quyết, về phần thực sự có hay không đã đột phá tới địa giai, kỳ thực hắn cũng không dám khẳng định trăm phần trăm. Bất quá, hắn có thể khẳng định một điểm, đó là Phần Quyết bây giờ so với quá khứ mạnh mẽ hơn không ít chút nào, bởi vì mặc kệ năng lượng thiên địa khổng lồ, dũng mãnh tiến vào cơ thể ra sao thì Phần Quyết đều có thể mang chúng luyện hóa đâu ra đấy, cuối cùng hóa thành đấu khí tinh thuần dung tiến vào trong cơ thể.
Hiện giờ đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm rất chi hùng hậu, hầu như có thể nói là trong cấp bậc đấu vương khó tìm thấy người có thể chống chọi lại hắn. Ngoại trừ nguyên nhân là Phần Quyết dường như không ngừng cuồn cuộn hút thiên địa năng lượng vào, mà tâm hỏa vĩnh cữu vẫn tồn tại trong cơ thể không ngừng hừng hực rèn luyện đấu khí, khiến chúng nó càng thêm đầy đủ cả sức sống lẫn sức bật.
Thậm chí từ mức độ nào đó mà nói thì Tiêu Viêm đơn thuần chỉ dựa vào Phần Quyết cùng Tâm Hỏa đã có thể đối đầu cùng cường giả Đấu Hoàng tầm thường một chút. Đương nhiên nếu là gặp phải cường giả Đấu Hoàng có thực lực đỉnh giai thì phải thi triển đấu kỹ nghênh địch. Đối với Đấu Hoàng cường giả đỉnh giai như thế thì phải toàn lực ứng phó, nếu là người càng mạnh, ví dụ như loại cường giả đã bước một chân vào ngưỡng Đấu Tông như Hàn Phong kia thì càng phải dốc toàn lực may ra mới có thể nắm được phần lớn thắng lợi.
Bất quá đối với thành tích như thế này Tiêu Viêm thấy cũng chưa đủ, bởi vì hắn biết, lần này trở lại Gia Mã đế quốc hắn phải đánh bại cường giả chân chính: thái tông chủ Vân Lam Tông Vân Sơn!
Vân Sơn hai năm trước đã chính thức bước vào giai bậc siêu cấp cường giả Đấu Tông, hiện giờ trải qua hai năm, dĩ nhiên thực lực cũng sẽ thêm mạnh mẽ. Cùng loại đối thủ có thực lực này tương chiến, Tiêu Viêm trong lòng hiểu rõ, coi như có thi triển đại hình Phật Nộ Liên Hoa, sợ rằng phần thắng cũng không cao bao nhiêu. Cho nên hiện tại hắn cần một thứ có thể làm cho hắn đủ chiến lực cường đại để đối đầu cùng với chân chính Đấu Tông cường giả. Mà Khai Sơn Ấn là hi vọng duy nhất còn lại của hắn.
Cho nên bất luận là như thế nào, trước khi trở lại Gia Mã đế quốc, Tiêu Viêm phải mang Đế Ấn Quyết nắm giữ triệt để, nếu không thì nguy hiểm quá lớn. Năm đó hắn đã bị Gia Mã đế quốc ra lệnh truy sát khiến hắn như chó nhà có tang, điều này có thể xảy ra lần thứ nhất, nhưng tuyệt đối không thể có lần thứ hai.
Ý niệm lóe ra trong lòng, Tiêu Viêm trong giây lát mở hai mắt, trong con ngươi đen kịt lãnh ý xẹt qua. Vân Sơn, chờ xem, năm đó Tiêu Viêm ta đã nói qua rằng sẽ quay lại, thì đến lúc đó nhất định sẽ báo mối huyết cừu này.
Cừu hận trong lòng bắt đầu dấy động, Tiêu Viêm đứng phắt dậy, Thủ Ấn trong tay cấp tốc kết xuất, di chuyển, trong cơ thể đấu khí cũng vậy, trong thời khắc này thần tốc vận chuyển dâng lên.
“Khai Sơn Ấn, ta sẽ nhất định luyện thành ngươi!”
Trên đỉnh ngọn núi, thanh niên với sắc mặt kiên định, nhìn vừng diễm dương nóng cháy, không biết đếm mệt mỏi, liên tực vũ động hai tay. Thủ Ấn kỳ dị dưới ánh mạt trời tung bay không ngừng để lại tàn ảnh, mà theo vô số lần Thủ Ấn kết động mơ hồ như đấu khí hùng hậu phối hợp cùng Thủ Ấn dần dần ăn ý.
… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … .
Hắc Giác Vực, Phong Thành.
Với tư cách là thành thị tiếp cận gần nhất với nội viện của Hắc Giác Vực, Phong Thành sau khi Hàn Phong chết đi thì không có thế lực nào khác dám chiếm cứ nơi này. Bởi vậy Tiêu Lệ bắt được thời cơ, lấy thủ đoạn máu tanh thanh trừ một số thế lực phản kháng còn sót lại, sau đó triệt để tiếp quản thành thị này.
Trong nửa tháng này, Tiêu Lệ chiếm cứ Phong Thành, cũng thành lập ra “Tiêu Môn”, tại Hắc Giác Vực từ từ tạo lập cho mình chút danh khí. Bất quá đối với thế lực to gan này trước đây chẳng bao giờ nghe nói qua, nên các thế lực khác ở Hắc Giác Vực phần lớn đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi hành động của Già Nam Học Viện.
Nguyên do là bọn họ dựa theo dự đoán mà cho rằng Già Nam Học Viện tất nhiên không có khả năng lại để bất kỳ một thế lực nào tại Hắc Giác Vực năm trong tay thành thị có cự ly gần với nội viện. Bất quá khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc chính là đã sắp được nửa tháng, nội viện vẫn như cũ không có động tĩnh gì, như thế lại khiến cho các thế lực trong Hắc Giác Vực có lòng thèm muốn đến nhỏ dãi hơi chút rối bời.
Phong Thành đã được Hàn Phong phát triển trong hai năm, đã bài danh giữa những thành thị lớn của Hắc Giác Vực. Trong hai năm đó một vài lần hội đấu giá long trọng đã được tổ chức ở đây, tuy nói là Hàn Phong đã chết dẫn đến việc Hắc Minh giải tán, Phong Thành nhân khí thoáng có chút trầm mê. Bất quá nhìn vào quy mô cùng nhân khẩu trong thành thì vẫn không thể kinh thường. Miếng mồi béo bở này đối với các thế lực trong Hắc Giác Vực tự nhiên là có sức hấp dẫn cực lớn.
Trước đây là bởi vì lo ngại nội viện sẽ nhúng tay, cho nên không có ai dám tiến chiếm thành thị này, nhưng hiện giờ nhìn Tiêu Môn này tự nhiên có dáng vẻ bình an vô sự, tựa hồ như là nội viện đã thả lỏng sự cảnh giác, đối với Hắc Giác Vực không còn quá mức quan tâm. Những điều này khiến cho các thế lực bắt đầu chôn rộn lên. Lọi nhuận to lớn của thành thị này làm sao bọn họ có thể để cho một cái tiểu thế lực chưa có danhtiếng gì sở chiếm được?
Vì vậy sau khi Tiêu Môn chiếm cứ Phong Thành ước chùng được trên dưới hai mươi ngày, rốt cuộc có một thế lực không lớn không nhỏ nhịn không được bắt đầu có hành động. Thế lực này ước chừng có khoảng trăm người, trong đó người mạnh nhất cũng đã là tứ tinh đấu vương. Nhưng mà khi thế lực này tiến nhập Phong Thành, ngay ngày thứ hai, lại không có tin tức gì truyền ra, một ít thám tử dò hỏi mới biết rõ là thế lực này dường như hơn phân nửa nhân lực đều bị Tiêu Môn kia chém giết, số còn lại cũng đều đầu hàng.
Tin tức này nhất thời truyền ra khiến Hắc Giác Vực có chút rung động. Dựa theo quy tắc của Hắc Giác Vực thì một thế lực nào đó chỉ cần có một gã đấu vương cường giả đã có thể tính là nhị lưu thế lực. Nếu tồn tại một Đấu Hoàng cường giả thì xếp vào hạng nhất lưu thế lực, có địa vị siêu nhiên, mạnh mẽ đến mức không có người dám chạm vào ví như Hắc Minh vậy. Đương nhiên là loại trừ đại quái vật Già Nam Học Viện.
Có thể mang một thế lực nhị lưu nhue vậy tùy ý chém giết hơn phân nửa, chiêu hàng hết số còn lại, như vậy thực lực của Tiêu Môn sợ rằng có tư cách liệt vào hàng ngũ nhất lưu thế lực. Loại thực lực này đủ để khiến một ít thế lực thế lực thu liễm ánh nhìn thèm muốn.
Đương nhiên vì Phong Thành là cái bánh ngọt to lớn đầy dụ hoặc tự nhiên không thể có khả năng hưởng thụ sự bình yên vĩnh cửu. Trên dưới nửa tháng được bình yên như thế, Tiêu Lệ thu được tin tức, ba thế lực thuộc hàng nhất lưu trong Hắc Giác Vực đã liên thủ chuản bị tiến quân đến Phong Thành đoạt quyền khống chế của Tiêu Môn.
Ba nhất lưu thế lực liên thủ, đội hình như vậy tuy rằng so với Hắc Minh trước đây kém hơn nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Mà đối mặt với ba cường giả Đấu Hoàng liên thủ ra tay như vậy, nhìn lực lượng của Tiêu Lệ tự nhiên là không có khả năng chống đối.
Bởi vậy tại lúc tam đại thế lực liên thủ tiến quân về Phong Thành thì một phi điểu truyền tin cũng lặng lẽ từ trong Phong Thành bay ra, cuối cùng hướng về rừng rậm nơi nội viện cấp tốc bay vút đi…