Mộ Lan tam lão thân hình trôi nổi trên không trung, đấu khí bàng bạc tràn ngập cả phiến thiên địa này, nhìn kĩ có thể thấy không gian cũng có chút vặn vẹo.
Cảm thụ sự cường đại của đấu khí như được thiên địa hô ứng, một sự tự tin mãnh liệt dâng lên trong lòng tam lão, trong phút chốc áp lực do Tiêu Viêm tạo ra trong lòng tam lão cũng bị áp chế xuống.
“Ha ha, Viêm Minh Minh chủ, hôm nay bọn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày, với thực lực của Vân Lam Tông ngày trước chúng ta còn có một chút kiêng kị, nhưng với một cái Viêm Minh mới vừa thành lập, chưa đủ tư cách à nha!” Tên trưởng lão đầu sư tử, ánh mắt toát ra vẻ khát máu, cười to nói.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn tên trưởng lão đang cuồng tiếu, Tiêu Viêm lắc lắc đầu, tay khẽ kết thủ ấn, cười nói: “Tiêu Viêm ta có thể diệt Vâm Lam Tông – là cái khiến các ngươi kiêng kị thì tất nhiên cũng có thể đem cái ngươi hủy diệt!”
“Thiên Hỏa Tam Huyền Biến!”
Vừa dứt lời, thủ ấn của Tiêu Viêm biến đổi, trong lòng quát khẽ một tiếng, theo tiếng quát này, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa trong cơ thể nhanh chóng xoay tròn dọc theo các đường kinh mạch, từng luồng lực lượng cuồng bạo tràn ngập khắp nơi trong cơ thể Tiêu Viêm.
Thực lực chân chính hiện tại của Tiêu Viêm ước chừng là nhất tinh Đấu Hoàng, nhưng với sự huyền diệu của Phần Quyết nên thân thể hắn mạnh hơn rất nhiều so với cường giả cùng cấp, lực chiến đấu của hắn có thể so với tam tinh, thậm chí tứ tinh Đấu Hoàng cũng không kém hơn. Hơn nữa, thêm sự tăng phúc của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, cho đù đối mặt với bát tinh Đấu Hoàng hắn cũng có thể đại chiến một trận, nếu cộng thêm mấy cái đấu kỹ có uy lực không tầm thường của hắn cùng với Dị Hỏa thì có là cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong hắn cũng có thể liều mạng.
Đương nhiên, muốn chống lại cường giả Đấu Tông, mặc dù có chút khó khăn, nhưng Tiêu Viêm vẫn còn còn bài chưa lật đủ để đánh cho cường giả cấp bậc này bị thương, thậm chí là chết.
Thấy hơi thở của Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt, Mộ Lan tam lão hơi ngẩn ra rồi khinh thường lắc đầu, chẳng lẽ hắn dựa vào cái này mà kiêu ngạo sao?
“Nếu đây là lá bài tẩy của ngươi, ba lão già bọn ta không thể không cảnh tỉnh ngươi, hôm nay Viêm Minh Minh chủ, trước mặt đông đảo người của Gia Mã đế quốc ở đây, chỉ có con đường chết mà thôi.” Trưởng lão đầu hổ cười lạnh nói, trong thanh âm có thể nghe một chút hổ khiếu.
Không để ý tới vẻ cười lạnh của đối phương, Tiêu Viêm khẽ lật bàn tay, Huyền Trọng Xích hiện ra, tùy ý vung trọng xích vài cái phát ra từng tiếng xé gió sắc bén.
Trọng xích đột nhiên ngừng lại, bàn chân Tiêu Viêm thoáng hiện ngân sắc, một tiếng sấm khẽ vang lên, thân hình Tiêu Viêm hóa thành một hắc ảnh lướt đi.
Nhìn thấy tốc độ của Tiêu Viêm, Mộ Lan tam lão có chút kinh ngạc, rồi lại cười lạnh, tên trưởng lão đầu hổ sải một bước về trước tạo thành một thế trận vừa vặn phong tỏa thế công của Tiêu Viêm.
Giương đôi mắt khát máu nhìn Tiêu Viêm đang phóng tới, tên trưởng lão đầu hổ đột nhiên nắm chặt nắm tay, huyết quang trong mắt như ngưng tụ lại, nắm tay không màu mè vung lên đánh tới Tiêu Viêm.
Một quyền này, không hề có kỹ xảo gì, chỉ có lực lượng tuyệt đối, lực lượng đáng sợ này khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo, không khí bên trong như bị bức ra ngoài, hình thành một vòng chân không, tạo nên một cái vô hình pháo khí trước nắm tay, mang theo tiếng ma sát của không khí mà đi.
Nhìn thế công của hổ đầu trưởng lão (gọi kiểu này nghe thuận hơn – DG), Tiêu Viêm mặt không hề đổi sắc, đấu khí trong cơ thể như thủy triều cuồn cuộn gào thét dọc theo kinh mạch, bàn tay nắm chặt chuôi trọng thước, hỏa diễm xanh biếc trào ra vây kín trọng xích. Chợt, hai tay đồng thời nắm chuôi thước, không hề tránh né, trực tiếp công kích về phía quyền đầu của hổ đầu trưởng lão.
“Cheng!”
Thanh âm như kim loại đập mạnh vào nhau vang lên, khiến tai vô số người ong ong lên, những người thực lực hơi yếu một chút cảm thấy tai đột nhiên đau nhức vô cùng.
Nơi va chạm là trên bầu trời, một vòng kình khí nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi, mà hai đạo nhân ảnh vừa tiếp xúc liền lập tức tách ra.
Kình lực truyền lên trọng thước khiến bàn tay Tiêu Viêm khẽ run run. Đối với lực lượng của tên hổ đầu trưởng lão này, Tiêu Viêm có chút bất ngờ. Nhưng đối phương cũng không dễ chịu gì.
Lui về sau vài bước, tên hổ đầu trưởng lão kia mới ổn định thân hình, ánh mắt âm trầm nhìn một mảng đỏ hồng trên nắm tay do hỏa lực cực nóng gây tổn thương, thấp giọng gằng từng chữ: “Dị hỏa? Người có được dị hỏa?”
Vừa rồi hỏa diễm xanh biếc xuất hiện trên trọng xích của Tiêu Viêm, hắn cũng thấy nhưng không để ý lắm. Dù sao dị hỏa cũng quá mức quý hiếm, nhưng trong khoảng khắc tiếp xúc hắn liền phát hiện, huyết hồng năng lượng do ba người dung hợp lại bị hỏa diễm kia làm cho xuất hiện mấy lỗ hổng, khiến hắn không khỏi giật mình.
Với kiến thức của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra, hỏa diễm có thể đốt cháy huyết hồng năng lượng không thể là hỏa diễm bình thường được, trên Đấu Khí đại lục này cũng chỉ có dị hỏa mới có khả năng đó.
Nhìn thấy hổ đầu trưởng lão ăn quả đắng, sắc mặt hai tên trưởng lão còn lại cũng trầm xuống, bọn họ quả nhiên đã khinh thường tiểu tử này.
“Không đùa giỡn nữa, cùng nhau động thủ giết hắn đi!” Tên trưởng lão đầu sư tử, đôi mắt đầy huyết tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, bàn tay vung lên, trầm giọng nói.
Nghe vậy, hai tên trưởng lão còn lại cũng gật đầu, cáo già như bọn họ đương nhiên hiểu được cái gọi là lật thuyền trong mương, lúc nãy đầu hổ trưởng lão cậy mạnh mà ăn quả đắng. Khó đảm bảo tiểu tử này có còn con bài tẩy nào khác không, nên cứ nhanh chóng thu thập hắn là tốt nhất.
Trong lòng đã hạ quyết tâm nên Mộ Lan tam lão không hề chần chờ, ba đạo nhân ảnh đồng thời lướt đến gần Tiêu Viêm, nháy mắt đã hình thành nên một cái trận hình tam giác vây quanh Tiêu Viêm.
Thấy cử động của ba người, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, hắn rõ ràng cảm giác được tất cả các đường lùi của bản thân đã bị ba người phong tỏa. Thân ở trong trận hình chỉ có thể mặt đối mặt đối kích với đối phương chứ không còn phương pháp nào khác.
“Mộ Lan cốc quả nhiên cũng có chút môn đạo, chắc hẳn thực lực cũng không kém Vân Lam Tông bao nhiêu.” Thầm đánh giá một chút, đôi cánh sau lưng Tiêu Viêm đập mạnh một cái, trọng xích trong tay không chút do dự chém về phía sau.
“Bành!”
Trọng xích hạ xuống, một thân ảnh liền hiện ra, chính là tên trưởng lão thủ lĩnh đầu gấu, lúc này, song chưởng của hắn được bao bọc trong huyết sắc năng lượng, mơ hồ hóa thành một đôi Đại Hùng chưởng (bàn tay gấu), khi trọng xích của Tiêu Viêm đập tới, hắn dùng đôi Hùng chưởng này mạnh mẽ bắt lấy.
Trọng xích bị giữ chặt nhưng cũng không hề sứt mẻ gì, sắc mặt Tiêu Viêm hơi trầm xuống, tâm thần khẽ động, hỏa diễm xanh biếc nhanh chóng trùm lấy trọng xích. Bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa thiêu đốt, đôi Hùng chưởng kia phát ra tiếng xuy xuy, bốc lên một đám khói màu trắng, vậy mà tên trưởng lão này cũng không hề buông tay, đột nhiên gầm lên một tiếng, gân xanh trên hai tay nổi lên, bộc phát ra một cỗ năng lượng khủng bố, mạnh mẽ đoạt lấy Huyền Trọng Xích.
Huyền Trọng Xích bị mạnh mẽ đoạt đi mà Tiêu Viêm ngay cả mí mắt cũng không giật một cái, dưới chân ngân quang bành trướng, thân hình nhanh chóng lướt đi, lưu lại từng đạo tàn ảnh như ẩn như hiện phía sau.
Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Viêm trong nháy mắt đã áp sát tới, nắm tay nắm chặt, đốt ngón tay của ngón giữa hơi lồi ra hung hăng hướng ngực của tên đại hùng trưởng lão mà đấm.
“Bát Cực Băng! ”
Nắm tay tới cách ngực tên hùng trưởng lão khoảng một thước thì bộc phát ra một cỗ kình khí rất mạnh, đạo kình khí như phá vỡ không khí tạo ra những âm thanh bén nhọn nhức tai vang vọng ra chung quanh.
“Bành! ”
Khoảng cách gần như thế, hùng trưởng lão tránh né không kịp, chỉ có thể mạnh mẽ đối kích với Tiêu Viêm.
Kình lực đáng sợ tạo ra một vết lõm trên ngực hùng trưởng lão khiến hắn bị đẩy lui mấy bước, bả vai run lên mấy cái mới ổn định được thân hình.
Một kích đánh lui tên hùng trưởng lão, Tiêu Viêm cũng lùi về phía sau một chút, mặt hơi nhăn lại. Bằng vào linh hồn cảm giác linh mẫn của hắn phát hiện ra hơi thở của tên hùng trưởng lão này giảm bớt rất nhiều.
Đang lúc nghi hoặc thì một đạo kình phong áp tới, mà người đánh lén này trình độ có thể đã đạt đến Đấu Tông.
Tiêu Viêm phản ứng cũng không chậm, quát khẽ một tiếng, ngọn lửa xanh biếc như núi lửa phun trào từ trong cơ thể bộc phát ra, trong chớp mắt hình thành nên một bộ áo giáp màu xanh biếc ngoài cơ thể.
Hỏa giáp vừa ngưng tụ thành, đạo kình phong kia cũng ập đến oanh kích thật mạnh lên hỏa giáp khiến không gian chung quanh chấn động không ngừng.
Gặp trọng kích như vậy, yết hầu Tiêu Viêm phát ra một tiếng rên nhẹ, ngân quang dưới chân chợt lóe, thân hình như cá bơi (du ngư) tránh ra.
Tên đầu sư tử trưởng lão thấy một quyền kích trúng Tiêu Viêm liền cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục công kích mà lui về sau một bước.
Vừa lui ra sau một bước, đồng tử Tiêu Viêm co rút lại, hắn phát hiện, tên đầu sư tử trưởng lão này hơi thở cũng đột nhiên từ Đấu Tông hạ xuống Đấu Hoàng.
Đôi mắt híp lại, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn xuống vết rạn nứt trên hỏa giáp, bàn tay vuốt lên một chút, hỏa giáp liền hồi phục như cũ. Mà trong lúc này, một đạo công kích cấp bậc Đấu Tông khác cũng vừa lúc ập đến, không cần nhìn Tiêu Viêm cũng biết là tên hổ đầu trưởng lão nãy giờ vẫn chưa ra tay đã phát công.
Ý niệm trong đầu nhanh chóng chớp động, Tiêu Viêm đột nhiên xoay người, hai nắm tay được bao trong hỏa diễm hung hăng va chạm với một kích kia của tên hổ đầu trưởng lão.
Hừ!
Hai bên vừa va chạm, Tiêu Viêm lại một lần nữa kêu lên đau đớn, lui nhanh về sau một bước. Cùng Đấu Tông cường giả đối chiêu, hắn không chiếm được chút thượng phong nào.
Bàn chân hư không đạp mạnh một cái, thân hình Tiêu Viêm lập tức ổn định lại, dùng tay chùi vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn tên hổ đầu trưởng lão kia liền phát hiện hơi thở của hắn cũng đã hạ xuống Đấu Hoàng cấp bậc.
Ánh mắt đảo qua ba tên trưởng lão, khóe miệng Tiêu Viêm chậm rãi nhếch lên.
“Thì ra là thế…”