Khi vòng sáng năng lượng dọc theo người mà lên. Bàn đấu giá trên mặt đất cũng vang lên từng trận âm thanh trầm thấp của kim loại va chạm với nhau, tiếp đó từ từ tách ra, một người dọc theo thông đạo dài tít tắp đi ra, hiện ra trước mắt mọi người ở giữa phòng đấu giá.
Cầu thang hiện lên, chợt một lão giả mặc bào phục màu vàng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi đi ra. Người này vừa hiện thân, một cỗ khí thế bàng bạc nãy giờ bị áp súc, từ trong cơ thể chậm rãi phát tán ra. Dưới khí thế khủng bố này, bên trong phòng đấu giá rộng rãi vốn ầm ỹ, huyên náo, cũng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
“Khí thế thật mạnh, nói vậy người này hẳn là tông chủ Hắc Hoàng Tông, Mạc Thiên Hành?” Tiêu Viêm híp đôi mắt lại nhìn về phía lão giả mặc áo vàng, kinh thán nói.
“Ừm.” Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, Mạc Thiên Hành này thực lực so với lão bất tử Vạn Hạt Môn kia cũng không yếu hơn chút nào, thậm chí chỉ sợ còn mạnh hơn một chút.
“Ha ha, lão phu Mạc Thiên Hành, nói vậy cũng không ít bằng hữu nhận thức được ta. Hôm nay Hắc Hoàng Tông tổ chức hội đấu giá. Lão phu ở chỗ này trước tiên là đa tạ chư vị đã cổ vũ.” Mạc Thiên Hành lộ diện, ánh mắt chậm rãi đảo qua xung quanh, tầm mắt đảo qua tất cả mọi người trong phòng, có chút ngập ngừng, sau đó cười sang sảng, vang vọng bên tai mỗi người trong phòng đấu giá.
Mạc Thiên Hành đã lên tiếng, trong phòng đấu gia, một ít thế lực ở khu vực khách quý cũng vang lên vài tiếng cười phụ họa. Hắc Hoàng tông tại Hắc Giác Vực thế lực lâu đời có uy tín lớn, đứng sừng sững nhiều năm mà không đổ, kết giao cũng rộng lớn. Mạc Thiên Hành cũng là kẻ quảng giao tứ phương, không ít cường giả ở chỗ này, ít nhiều có giao tình với hắn.
Nghe được mấy tiếng cười kia, Mạc Thiên Hành cũng cười cười, ánh mắt chợt di động đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở khu vực khách quý, nơi đó, vừa vặn có ba ghế đám người Tiêu Viêm đang ngồi. Mà ánh mắt của hắn, chính là đang dừng lại trên người Tiêu Viêm.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tiêu Viêm mặc hắc bào, ánh mắt cũng khẽ động, liếc nhìn về phía đối phương, đối với người trước ôm quyền cười hiền lành.
“Ha ha, nói vậy chư vị đã chờ mong đợt thịnh hội đấu giá lâu rồi, vậy lão phu cũng không nhiều lời…” Trước vô số ánh mắt soi mói, Mạc Thiên Hành cười nhạt nói: “Nhưng mà lúc này lão phu cũng phải nhắc nhở một chút. Quy củ hội đấu giá, mọi người đều đã biết, nếu có người nào đui mù, muốn giương oai tại địa bàn của Hắc Hoàng Tông ta, trước mắt mọi người lão phu cũng không ngại nói thẳng, kẻ đó nhất định sống dở chết dở!”
Sau khi lời nói hàm ý đầy lạnh lẽo của Mạc Thiên Hành buông xuống, hội trường đấu giá cũng lặng như tờ, một số ít kẻ cùng hung cực ác, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Mạc Thiên Hành, sắc mặt khẽ biến, cũng lặng lẽ thu liễm một ít tâm tư khác thường.
“Không hổ là cường giả Đấu Tông, thật có phong phạm cao thủ…” Cảm thụ được trong lời nói của Mạc Thiên Hành mang theo hàn ý, Tiêu Viêm không nhịn được lắc đầu, bằng vào uy nghiêm một người, lập tức khiến cho cường giả bốn phương Hắc Giác Vực kinh sợ, cường giả Đấu Tông quả nhiên mạnh mẽ.
“Ha ha, kế tiếp, liền xin mọi người hưởng thụ một chút thịnh hội đấu giá do Hắc Hoàng tông tổ chức.” Nhìn thấy lời nói răn đe đã đạt hiệu quả, Mạc Thiên Hành lúc này cười nói híp mắt, nháy mắt đã không còn sót lại chút gì vẻ nanh ác khi nãy.
Mà khi lời nói này buông xuống, hắn hướng về phía mấy vị trí ở khu khách quý chắp tay, sau đó liền chậm rãi rời khỏi bàn đấu giá.
Sau khi Mạc Thiên Hành rời đi, bàn đấu giá trên mặt đất lại lần nữa tách ra, một lối đi lại xuất hiện, chợt một gã đầu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần quắc thước, mỉm cười đi ra. Theo sau là một đám thị nữ xinh đẹp hai tay bưng khay bạc, như hồ điệp xuyên hoa, nhanh chóng đi ra, sau đó đem khay bạc cung kính đặt trên bệ đá đấu giá.
Từ trên cao nhìn xuống, mọi người có thể thấy trong từng khay bạc riêng rẽ đều đựng một vật thể lóe ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.
“Ha ha, tiếp theo, chúng ta liền thưởng thức món khai vị của hội đấu giá, một quyển chỉ pháp đấu kỹ.” Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm chỉ tay lên một cái khay bạc trước mặt. Trong khay có một quyển trục màu tuyết trắng.
“Thiên Vũ chỉ, huyền giai trung cấp, chỉ pháp đấu kỹ xưa nay rất thưa thớt, tuy nói tu luyện có chút khó khăn, nhưng khi cùng người chiến đấu, có thể ra tay bất ngờ, mang lại hiệu quả rất cao. Các vị đang ngồi ở đây cũng không phải người bình thường, nói vậy hẳn cũng biết một số chỉ pháp đấu kỹ khó ứng phó như thế nào.” Cầm lấy quyển trục, lão giả tóc bạc khẽ cười nói: “Dựa theo giá trị chân thực của chỉ pháp đấu kỹ, cũng đã ngoài ba mươi vạn, nhưng do đây là vật phẩm đầu tiên. Do vậy tông chủ đã nói, giá bắt đầu chỉ là mười vạn, hơn nữa chỉ có thể đấu giá lên đến tám mươi vạn thôi. Nếu ai ra đến giá này, thì mặc kệ người ra giá sau có cao tới đâu, thì chỉ pháp đấu kỹ này cũng sẽ thuộc về người trước. Chư vị, cơ hội như vậy không thể bỏ qua à.”
Lão giả này rõ ràng là đã lăn lộn nhiều, kinh nghiệm đấu giá vô cùng phong phú, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn đơn giản, nhưng cũng khiến cho bầu không khí bên trong phòng đấu giá trong nháy mắt sôi lên. Mười vạn kim tệ đối với đại đa số người đang ngồi ở đây đều không đáng để trong mắt. Hơn nữa hiện nay giá trị của chỉ pháp đấu kỹ cũng chính xác như lời lão giả đã nói, thấp hơn giá ban đầu rất nhiều. Bởi vậy, vừa nghe lão giả nói hết, liên tiếp thanh âm hét giá, nháy mắt liền vang lên trong khắp phòng đấu giá.
Nghe được xung quanh vang lên từng trận âm thanh ra giá, dù là Tiêu Viêm cũng không khỏi đánh giá lại lão giả này. Không nghĩ tới bên trong Hắc Hoàng Tông, quả nhiên là nhân tài tầng tầng lớp lớp a.
Lần này đi đến hội đấu giá, Tiêu Viêm cũng có thể tìm được ở đây một vài đấu kỹ thỏa mãn yêu cầu của hắn. Đối với cái gọi là chỉ pháp đấu kỹ, hắn xác thật cũng có chút hứng thú. Nhưng chỉ pháp đấu kỹ được đấu giá hôm nay, cấp bậc chỉ hơi tốt, đối với hắn mà nói cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Lấy nhãn lực của Tiêu Viêm bây giờ, trừ phi là địa giai đấu kỹ, còn không rất khó làm cho hắn động tâm. Dù sao hắn bây giờ cũng không phải là thiếu niên non nớt năm đó ở Ô Thản Thành, chỉ cần Dược Lão tùy tiện đưa ra một cái đấu kỹ đã có thể sung sướng phát cuồng.
Thân thể nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế mềm mại, Tiêu Viêm híp híp mắt. Hắn biết, hội đấu giá bây giờ mới bắt đầu, thứ tốt chân chính, còn ở phía sau, hiện tại xuất trướng mua cái gì đó, đối với đại đa số mấy người ở khu khách quý này, đều không có nửa điểm hấp dẫn. Về phần cái gọi là Thiên Vũ chỉ, trên khu vực khách quý này, còn chưa từng có người mở miệng ra giá.
Ngón tay điểm nhẹ trên tay vịn, trong hội trường Tiêu Viêm nghe được giá không ngừng được đẩy lên cao, không khỏi khẽ lắc đầu, vốn chỉ là mười vạn, lại bị lão giả kia dùng một chút thủ đoạn, đã trực tiếp đẩy giá lên tới năm mươi bảy vạn kim tệ. Hơn nữa nhìn bộ trạng này, hình như còn chưa có xu thế chậm lại.
Dưới ánh mắt giống như xem trò vui của Tiêu Viêm, cuộc đấu giá này kéo dài thêm chừng một khắc, mới từ từ dừng lại. Giờ khắc này, cái giá mười vạn lúc đầu, đã bị một người nào đó, đặt giá cao nhất, chính là tám mươi vạn.
Lão giả tóc bạc cười tủm tỉm nhìn giữa sân từ từ ngừng lại tiếng ra giá. Tám mươi vạn, đã vượt quá giá trị của cuốn đấu kỹ này, nếu đấu giá bình thường, tất nhiên khó có thể đạt tới cái giá này, nhưng định giá ban đầu là mười vạn, cũng thấp hơn dự đoán của mọi người rất nhiều.
Búa bạc trong tay nhẹ nhàng gõ ba cái trên đài đấu giá, sau đó cuốn đấu kỹ Thiên Vũ huyền giai trung cấp kia cũng thuận lợi được đấu giá xong.
Trải qua lần khởi đầu tốt đẹp, bầu không khí trong hội trường cũng dần dần bị nung nóng. Thừa dịp không khí sôi sục như vậy, lão giả tóc bạc cũng lục tục đem những thứ khác ra đấu giá. Mà chút hàng bán đấu giá kia, bằng vào chất lượng bản thân tốt, cộng thêm khả năng thổi phồng của lão giả, đều bán được với cái giá không thiệt chút nào. Xem ra, lúc này đây, Hắc Hoàng tông xác thật bởi vì hội đấu giá này mà kiếm được bộn tiền a.
Nhưng không thể không nói, lúc này đây, Hắc Hoàng tông tổ chức hội đấu giá rất hấp dẫn, nhiều người đến xem như vậy xác thật không phải ngẫu nhiên. Nhìn chất lượng hàng đấu giá nơi này, Tiêu Viêm trong mấy năm chưa gặp qua. Đều là vật phẩm cực kỳ quý hiếm, đương nhiên loại quý hiếm này, chỉ là lấy ánh mắt của đại đa số người đến xem, chân chính có thể là cho cường giả cảnh giới như Tiêu Viêm bọn họ động tâm, vẫn còn chưa thấy xuất hiện.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí trong hội đấu giá càng lúc càng nóng hơn, từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã hơn một giờ. Vật phẩm đấu giá phẩm chất càng ngày càng cao, khiến cho bầu không khí trong hội đấu giá càng lúc càng sục sôi.
Đương nhiên loại không khí nóng bỏng này kéo dài ước chừng hai giờ, thì xuất hiện thêm một ít vật phẩm đấu giá đủ khiến cho mấy cường giả ngồi khu khách quý ra giá cạnh tranh. Trong số đó, cũng có một ít khiến cho Tiêu Viêm xúc động suy nghĩ có nên ra giá hay không. Chỉ là sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn chưa lên tiếng ra giá. Nhẫn nại không ra giá, vẫn là lựa chọn thích hợp nhất cho mình vào lúc này.
Bởi vì có mấy người ở khu khách quý tham gia đấu giá, bầu không khí trong hội trường đã nóng lại càng muốn nóng thêm. Tham gia hội đấu giá lần này, phần đông là thế lực trong Hắc Giác Vực. Trong đó đại đa số đều không thuận mắt với nhau lắm, thậm chí một số ít là tử địch với nhau. Do đó, đây tuyệt đối đều là liều mạng tăng giá, muốn đánh sập khí thế của đối phương, làm cho không ít người âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên không hổ danh các thế lực vang danh trong Hắc Giác Vực, tài đại khí thô như vậy, thường nhân tầm thường sao có thể sánh bằng.
Mà đối với mấy tên thô lỗ của các thế lực đang đấu đá đỏ mắt, Tiêu Viêm cũng nhịn không được có chút cười thầm. Thân thể lười biếng dựa vào lưng ghế, chén trà trong tay nhẹ lắc lư, nước trà trong đó nhẹ nhàng gợn sóng.
Trong khi Tiêu Viêm đang nhàn nhã xem cuộc vui, trên đài đấu giá lão giả tóc bạc đem vật cầm trong tay là một thanh vũ khí sắc bén được khảm một quả ngũ giai ma hạch để đấu giá. Sau đó vẻ mặt thần bí lấy từ trong khay bạc trên tay một thị nữ bên cạnh, một quyển trục màu đỏ đậm như hỏa diễm.
“Ha ha, chư vị, cuốn đấu kỹ này, cực kỳ thưa thớt, bởi vì nó là một quyển thước pháp đấu kỹ, mặc dù chưa đạt đến thiên cấp, nhưng cũng không thấp, cũng là địa giai trung cấp, hơn nữa nghe nói đây là đấu kỹ do một vị tiền bối Đấu Tôn từng hoành hoành trên đại lục để lại, giá trị tương đối bất phàm…”
Nghe được lời nói của lão giả tóc bạc, Tiêu Viêm vốn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, trong lòng cũng xúc động, ánh mắt có chút hăng hái, lần đầu tiên chú tâm hướng ánh mắt về phía đài đấu giá.