Bên ngoài đại điện là một mảnh đất trống rộng rãi. Phóng mắt nhìn tới là có thể thấy ở cuối có một khu rừng cây xanh um, tạo thành một vòng tròn bao quanh cả đại điện lại.
Tiêu Viêm đứng ở ngoài đại điện, sắc mặt bình tĩnh vô cùng. Hắn chậm rãi khởi động đấu khi trong cơ thể, nhất thời một cảm giác tràn đầy lực lượng tràn ngập khắp thân thể.
Còn ngay lúc này ở cửa đại điện thì có rất đông các trưởng lão Phần Viêm cốc nối đuôi nhau mà ra, mà người đi trước thì chính là Đường Chấn cùng Đường Hỏa Nhi, còn có tên nhị trưởng lão kia. Hơn nữa còn có không ít các đệ tử Phần Viêm cốc trông coi ở bên cạnh, bởi vì thế khi những người này vừa xuất hiện thì cũng bị không ít đệ tử Phần Viêm cốc nhìn thấy. Trận chiến như vậy thì cho dù không phải là người thông minh cũng sẽ biết có chuyện gì xảy ra, cho nên từng tiếng bàn luận xôn xao nhất thời như một cơn sóng nước lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Chỉ ngắn ngủn trong vòng mười phút mà cả đại điện đã bị đông đúc đệ tử Phần Viêm cốc vây quanh lại.
Đối với việc chung quanh trở nên náo nhiệt thì Tiêu Viêm cũng chưa từng để ý tới, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào lão giả mặc quần áo hồng trắng đối điện., đúng là Ngô Thần.
Giờ phút này, Ngô Thần đang chắp tay ở sau lưng, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt. Sự chênh lệch thực lực giữa Tiêu Viêm và hắn như giữa trời và đất, mặc dù hắn đã nghe được một chút sự tích liên quan đến Tiêu Viêm, nhưng điều này cũng không làm cho hắn lo lắng quá nhiều. Trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả cũng chỉ là đường ngang ngõ tắt, không hề có chút tác dụng nào.
Đường Chấn lúc này đang ở bậc thang khẽ cau mày nhìn Ngô Thần một cái, ánh mắt có chút không biết làm sao nhìn về Tiêu Viêm, nói:
– Ngươi thật sự quyết định như vậy ư?
Đối với những lời của Đường Chấn thì Tiêu Viêm cũng nhìn hắn mà mỉm cười rồi gật đầu. Đúng là Ngô Thần rất mạnh, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng không phải là mạnh đến mức khó địch nổi như Hồng Hoang mãnh thú, nếu như chiến đấu thì hắn cũng có chút tin tưởng.
– Đúng là một tiểu tử quật cường.
Thấy thế, Đường Chấn cũng chỉ thở dài một tiếng, rồi nói thầm.
Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Viêm không hề thay đổi thì nét cười trên mặt Ngô Thần cũng nhiều hơn, hắn nhìn Tiêu Viêm, cười nhạt nói:
– Những lời khác không cần nói nữa. Nếu như ngươi có thể chống đỡ lão phu quá mười hồi thì cứ tính là ngươi thắng, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cũng sẽ là của ngươi. Còn nếu ngươi không thể chống đỡ được thì chỉ có thể nói là ngươi không có duyên với Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, nhưng một số đấu kỹ cao cấp khác của Phần Viêm cốc vẫn có thể cho ngươi lựa chọn…
Nghe thấy lời này của Ngô Thần thì một số đệ tử Phần Viêm cốc chung quanh nhất thời ồ lên, từng ánh mắt khó tin nhìn về Tiêm Viêm. Tuy ở đây ai cũng biết về trình độ luyện dược cao siêu của Tiêu Viêm, nhưng thuật luyện dược cao thì không có nghĩa là thực lực cũng mạnh. Mà Ngô Thần chính là tam trưởng lão của Phần Viêm cốc, những người có thực lực cao hơn Ngô Thần thì cho dù là ở Phần Viêm cốc cũng không có mấy người, mà người thanh niên nhìn không hơn bọn họ mấy tuổi lại muốn cùng bị tam trưởng lão này động thủ ư?
– Không nhọc Ngô trưởng lão nhắc nhở. Nếu như kiên trì không được thì tiểu tử lập tức bỏ của chạy lấy người này, còn những công pháp đấu kỹ khác thì cũng không cần.
Tiêu Viêm chậm rãi nói. Đối với lão nhân này, hắn cũng không có hảo cảm mấy.
Ngô Thần nghe thấy ẩn ý chễ giễu trong lời nói của Tiêu Viêm thì cũng gật đầu cười. Chỉ cần có thể không để Thiên Hỏa Tam Huyền Biến rơi vào tay người ngoài thì cho dù thanh danh của hắn có kém đi cũng không sao cả. Dù sao thì cái danh ác nhân này cũng phải có người làm, nếu không thì sau này người nào cũng sẽ cho rằng những công pháp đứng đầu của Phần Viêm cốc hắn cứ dễ tùy tiện lấy đi như thế thì cũng không hay chút nào.
Ngô Thần bước nhẹ nhàng lên phía trước mấy bước. Rồi đột nhiên một cỗ đấu khí màu đỏ bàng bạc từ trong người hắn toát ra, đồng thời tóc bạc của hắn cũng bay phất phới, hồng bào tung bay, khí thế nhìn qua hùng mãnh vô cùng.
Đấu Khí màu đỏ rực kia bao phủ cả không trung lại, hai mắt vốn bình thản của Ngô Thần giờ này cũng bắn ra tinh quang như ánh sao. Hắn nhìn thẳng vào Tiêu Viêm, trong âm thanh chứa đựng khí thế làm cho người khác phải kinh sợ:
– Chuẩn bị tốt rồi chứ?
Tiêu Viêm khẽ bước lên hai bước, đấu khí trong cơ thể cũng đột nhiên vận chuyển nhanh hơn, rồi sắc mặt dần ngưng trọng lại, lãnh mạc nói:
– Ra tay đi!
Ngô Thần nghe thấy thế thì cười to lên hai tiếng, tiếng cười thấm nhuộm đấu khí bàng bạc nên vang to lên như sấm. Mà thân hình cũng khẽ động, thoáng cái đã biến mất đi.
Trong mắt của các đệ tử Phần Viêm cốc thì Ngô Thần lúc này đã biến mất một cách quỷ dị, còn đối với Tiêu Viêm thì lại có thể mơ hồ thấy được một tàn ảnh màu đỏ mang theo tiếng xé gió chói tai đột nhiên ập tới. Đôi mắt hơi híp lại, lòng bàn chân Tiêu Viêm khẽ lóe lên chút ngân quang, thân thể run lên.
Phịch!
Nắm tay màu đỏ quỷ dị hiện lên rồi oanh kích thật mạnh trên lồng ngực Tiêu Viêm, rồi một đạo âm thanh trầm thấp vang lên trực tiếp xuyên qua lồng ngực Tiêu Viêm.
– Tàn ảnh? Hắc hắc, chắc đây chính là Tam Thiên Lôi Động của Phong Lôi các đúng không? Quả nhiên có chút môn đạo.
Một quyền không có kết quả, sắc mặt của Ngô Thần cũng không có chút biến hóa. Một tiếng cười lạnh vang lên rồi Ngô Thần liền chấn tan cái tàn ảnh này. Đồng thời quanh bàn tay của hắn còn có những ánh lửa quây quần, mà dưới những ánh lửa đó thì bàn tay cư nhiên to lên thêm vài phần, từ xa nhìn lại thì giống như một cái quạt lửa vậy.
Cách Ngô Thần khoảng hơn mười mét thì thân hình Tiêu Viêm cũng thoáng hiện ra, nhìn lướt qua quần áo xém chút cháy đen thì trong mắt cũng có chút ngưng trọng hẳn lên. Ngô Thần này không hổ là tam trưởng lão Phần Viêm cốc, thực lực quả nhiên kinh người. Nhưng trải qua một kích lúc trước thì Tiêu Viêm cũng mơ hồ cảm nhận được tốc độ của Ngô Thần so ra kém hơn Phí Thiên, nhưng trình độ cường hãn của công kích lại mạnh hơn Phí Thiên rất nhiều. Dưới sự cường hãn đó thì chỉ cần Tiêu Viêm bị đánh trúng một cái là lập tức bị mất đi sức chiến đấu ngay. Vì vậy, trong lòng hắn cũng đề cao cảnh giác lên, đồng thời cước bộ cũng di chuyển nhanh hơn.
Phốc!
Thân hình vừa mới động thì đột nhiên có một bàn tay to màu đỏ rực đánh tới ngay bụng của Tiêu Viêm, chỉ mới lướt qua thôi nhưng Tiêu Viêm cũng cảm nhận được da đau hẳn lên.
– Thuần Dương Lạc Thủ!
Vừa mới tránh đi đòn hiểm, Tiêu Viêm còn chưa kịp ổn định lại thì đột nhiên có một tiếng quát lạnh đánh tới. Vừa xoay người lại thì đã thấy bàn tay to màu đỏ đó đột nhiên quỷ dị kéo dài thêm một nửa, cổ tay chuyển một cái đã vỗ vào phần trên eo của Tiêu Viêm.
Răng rắc!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, trong khi mọi người chung quanh kinh hãi kêu lên dưới cảnh tượng vừa rồi thì thân hình Tiêu Viêm đã bị đẩy ngã ra sau, bàn chân đạp một cái trong hư không thì đã quay cuồng trong không trung, sau đó ngồi lên trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu lên, ở khóe miệng còn có máu tươi chảy ra. Đấu kỹ quỷ dị kia của Ngô Thần làm cho hắn chịu thiệt không nhỏ.
Mà ở cách đó không xa, thân hình của Ngô Thần cũng chậm rãi hiện ra, đưa bàn tay to màu đỏ về phía Tiêu Viêm, thản nhiên nói:
– Thuần Dương Lạc Thủ, một trong những đấu kỹ cao cấp của Phần Viêm cốc. Khi đã luyện tới trình độ lô hỏa thuần thanh thì có thể tùy tâm sở dục điều chỉnh độ dài của tay, khi đối địch có hiệu quả rất lớn.
– Không hổ là trưởng lão Phần Viêm cốc, thủ đoạn như vậy khiến tại hạ rất bội phục…
Tiêu Viêm khẽ chùi đi vết máu ở khóe miệng, đồng thời vội khu động Lưu Ly Liên Tâm Hỏa trực tiếp cắn nuốt luồng ám kình cuồng bạo nóng cháy đang chạy trong cơ thể, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Thần, cười to nói:
– Tiếp đi!
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa vì thế mà ngã xuống, Ngô Thần hơi sững sờ, rồi nhướng mày lên. Thuần Dương Lạc Thủ này không những có thể tạo ra công kích bất ngờ, mà trong công kích còn có một luồng ám kình vô cùng nóng cháy cuồng bạo, một khi xâm nhập vào trong cơ thể thì sẽ chạy loạn khắp nơi. Mặc dù có thể không làm đối phương bị thương nặng nhưng cũng sẽ làm cho đối phương phải phân thần, nhưng tại sao Tiêu Viêm này cư nhiên không sao cả?
– Tiểu tử này có thể thành danh ở Bắc vực thì quả nhiên không phải hư danh à. Xem ra lão phu cũng phải ra tay hơn một chút…
Trong lòng hiện lên ý niệm này, sắc mặt Ngô Thần cũng dần dần trở nên nghiêm túc, đồng thời ánh lửa ở quanh bàn tay to kia càng lúc càng sáng lên. Cùng lúc đó, một cổ đấu khí như ngọn lửa cũng chậm rãi từ dưới hai chân hiện lên.
– Đối với Tam Thiên Lôi Động của Phong Lôi các thì lão phu đã sớm muốn kiến thức một phen, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc là Thiên Cương Toái Thạch bộ của Phần Viêm cốc ta hay Tam Thiên Lôi Động của bọn hắn lợi hại hơn!
Ngô Thần cười hắc hắc, bàn chân đang bốc lửa lên kia bỗng nhiên đạp mạnh một cái!
Ầm!
Một âm thanh nổ mạnh vang lên. Khối đá cứng rắn dưới chân Ngô Thần bỗng nhiên mở tung, mà cùng lúc đó thì thân hình của hắn cũng quỷ dị biến mất tại chỗ!
Ngay khoảnh khắc Ngô Thần biến mất đó, vẻ ngưng trọng trên mặt Tiêu Viêm cũng nồng đậm hơn. Chỉ sau nháy mắt thì tóc gáy của hắn đã dựng thẳng lên, cùng lúc đó thì Tam Thiên Lôi Động đã được triển khai như phản xạ có điều kiện, lưu lại những đạo tàn ảnh trên sân.
Bóng người màu đỏ đó mang theo một âm thanh trầm thấp như khí bạo, rồi bỗng nhiên hóa thành một đạo lôi kình mạnh mẽ va chạm vào những đạo tàn ảnh kia, người sau trực tiếp bị văng ra.
Sau khi va chạm xong thì bóng người màu đỏ nhanh chóng ổn định thân hình. Mà không gian ở phía trước sau cuộc va chạm vừa nãy đã bị đánh thành tơi tả, từng vết nứt nhanh chóng lan ra. Nhưng còn chưa đợi vết nứt không gian lan mạnh ra thì bóng người màu đỏ lại mạnh mẽ đạp chân một cái, rồi thân thể như một cây tiễn lửa bay vụt về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt Tiêu Viêm!
– Tốc độ nhanh quá!
Nhìn vào bóng ảnh chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện thì sắc mặt Tiêu Viêm cũng phải biến đổi. Đấu kỹ mà Ngô Thần đang thi triển mặc dù không linh hoạt như Tam Thiên Lôi Động, nhưng lực phá hoại lại khủng bố vô cùng.
Trọng xích trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay, gân xanh trên tay Tiêu Viêm cũng đã nổi lên, trong lòng quát lạnh một tiếng:
– Lục Hợp Du Thân Xích, Lục Hợp Hỏa!
Vừa xuất hiện thì hắn đã sử dụng thức có lực công kích mạnh nhất của Lục Hợp Du Thân Xích. Bời vì Tiêu Viêm vô cùng hiểu rõ khi chiến đấu cùng một cường giả bát tinh Đấu Tông là nguy hiểm ra sao.
Trọng xích mang theo kình phong vô cùng mạnh mẽ đánh xuống. Mà ngay khi thước ảnh vừa mới vũ động thì một bóng ảnh màu hồng cũng xuất hiện, bỗng nhiên từ trên bàn tay to màu đỏ kia có đấu khí màu đỏ dữ dội tuôn ra, mạnh mẽ chụp cây trọng xích đang đánh xuống kia!
Keng!
Âm thanh kim loại thanh thúy vang lên khắp không trung. Sau khi các luồng kình khí tự động khuếch tán ra khắp không trung thì hai đạo thân ảnh cũng đã xuất hiện trong mắt mọi người. Cả hai đạo thân ảnh đều bị đánh văng ra sau đụng vào vách tường của đại điện.
Ầm! Ầm!
Vách tường ở phía sau Tiêu Viêm bị lõm vào tạo thành một cái động to lớn, từng cái khe nứt như những mạng nhện nhanh chóng lan tràn ra. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, xóa đi vệt máu ở khóe miệng. Tuy nhìn hắn hơi chật vật, nhưng khi nhìn thấy vẻ hiếu chiến cuồng nhiệt trong mắt hắn thì tâm thần mọi người chung quanh cũng phải chấn động. Tiểu tử này cư nhiên dám cùng một cường giả bát tinh Đấu Tông đối chiến. Sự gan dạ của hắn làm cho người ta không thể không phục.
– Lại đến!
Một cước bước ra, giọng nói của Tiêu Viêm lại lần nữa phát lên, sự cuồng nhiệt trong cái giọng nói đó khiến cho da đầu của người nghe phải tê dại!