TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 1429: Chiến Thư!

Từ mặt bên ngoài nhìn vào thì hiện giờ Cổ tộc được coi như tộc mạnh nhất trong bát tộc viễn cổ. Không có bất kỳ người nào có nghi ngờ gì về thực lực của bọn họ.

Còn nếu muốn nói tới Hồn tộc thì e rằng là đây là tộc được truyền thừa lâu đời nhất trong bát tộc. Tại thời viễn cổ xa xưa nhất thì chủng tộc này đã tồn tại. Từ xưa tới nay, chủng tộc này vốn thần bí quỷ dị. Đối với vấn đề thực lực của bọn hắn có mạnh mẽ hay không thì e rằng ngay cả những chủng tộc khác cũng không dám nhận là mình biết rõ hết. Trong những lần đại chiến trước kia, Hồn tộc cũng không biểu hiện ra việc mình mạnh mẽ nhất, nhưng nếu có người cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra. Từ trước tới giờ, cho dù ở vào hoàn cảnh nào thì Hồn Tộc cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong.

Không thắng không bại. Nếu theo một phương diện khác mà nói thì đó là là một điều cực kỳ đáng sợ. Bởi vậy, khi đối mặt với chủng tộc viễn cổ thần bí kia thì cho dù là Cổ tộc cũng phải duy trì sự kiêng kị.

Hai chủng tộc viễn cổ này gần như đại biểu cho tầng lớp thế lực mạnh mẽ nhất trên Đấu khí đại lục hiện nay. Bởi vậy, ngoài hai thế lực này ra thì e rằng không còn bất kỳ thế lực nào có thể giết sạch toàn bộ Linh tộc mà thần không biết quỷ không hay như thế.

Cũng vì thế mà trong biến cố lần này của Linh tộc thì thế lực có khả nghi lớn nhất chính là Hồn tộc cùng Cổ tộc. Tuy rằng bốn tộc còn lại không có chứng cứ tuyệt đối để vạch trần ra ai là hung thủ. Nhưng sau khi trải qua chuyện của Linh tộc, bọn họ sẽ bảo trì cảnh giác lớn nhất với hai tộc này. Nếu như đối phương thật sự hướng về phía Đà Xá Cổ Đế Ngọc thì nhất định sẽ không dừng tay lại. Mà có bốn phần Cổ Ngọc còn lại trong tay, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ.

Đối với loại nghi ngờ vô căn cứ này, Cổ tộc có vẻ tương đối buồn bực. Nhưng bọn hắn cũng biết rõ được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Sau chuyện này, nếu như có bất kỳ hành động nào thì đều có thể đưa tới một ít suy đoán sai lệch. Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể duy trì sự im lặng. Mà cùng lúc đó, Hồn tộc cũng thực hiện tác phong trước sau như một của bọn hắn, không nghe không thấy không để ý, làm gì thì cứ làm. Dù sao Hồn tộc cũng không cần minh hữu, những người khác nghĩ sao thì nghĩ, bọn họ đều mặc kệ.

Cũng vì thế, dưới sự im lặng của cả hai bên thì biến cố của Linh tộc cũng dần dần bị đè xuống. Lục tộc cũng không vì chuyện này mà xảy ra đại chiến. Theo thời gian trôi qua, chuyện này giống như bị những người ở đây lãng quên. Nhưng cũng chỉ có đám người bọn họ mới biết được quan hệ của các tộc viễn cổ lại một lần nữa xảy ra vết nứt, vừa hợp tác với nhau nhưng lại cảnh giác đề phòng lẫn nhau.

Chuyện Linh tộc cũng đưa tới xao động không nhỏ ở Trung Châu. Nhưng mà mấy chủng tộc viễn cổ kia bình thường đều rất điệu thấp, ít khi xuất hiện cho nên sự xao động cũng chỉ này kéo dài ước chừng nửa năm rồi cũng từ từ biến mất. Ở Trung Châu mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện đặc sắc, các loại đề tài cũng nhiều không đếm xuể. Mặc dù là chuyện lớn như việc Linh tộc biến mất cũng không thể kéo dài lâu hơn được nữa.

Mà theo sự lên xuống của đủ các loại chuyện đặc sắc ở Trung Châu, xuân đi thu đến cũng đã gần hai năm kể từ ngày Tiêu Viêm bế quan.

Trong hai năm qua, ở trong sơn cốc nơi Tiêu Viêm bế quan vẫn không hề truyền ra một chút động tĩnh nào. Gió mạnh thổi qua mang theo bụi phủ gần như che lấp cả cánh cửa đá khổng lồ kia. Hai năm trôi qua, những đệ tử mới gia nhập Tinh Vẫn các năm nào đã dần dần trở thành đệ tử cũ. Những đệ tử mới lại một lần nữa ào ào gia nhập Tinh Vẫn các, không ngừng vì thế lực mới phát triển này cung cấp sức sống mới.

Trải qua gần hai năm, Tiêu Viêm vẫn bế quan trong sự im lặng, không hề có động tĩnh gì. Trong lòng của một ít trưởng lão khách khanh bắt đầu có chút bi quan. Ở trong núi sâu kia quá yên tĩnh rồi. Đột phá tới Bán thánh là chuyện kinh thiên động địa, chắc chắn sẽ đưa tới thiên địa dị tượng. Nhưng mà kể từ khi Tiêu Viêm bắt đầu bế quan, bầu trời nơi này chưa hề có chút khác thường nào.

Với ánh mắt đầy kinh nghiệm của mình, Dược Lão đương nhiên phát hiện được một ít suy nghĩ của các trưởng lão này. Nhưng Dược lão cũng không nói gì. Dược Lão vẫn luôn luôn đặt niềm tin nhiều nhất vào Tiêu Viêm. Năm đó bản thân bị Hồn điện bắt được, Tiêu Viêm chỉ có thể dựa vào chính mình mà từng bước từng bước đi tới Trung Châu, hơn nữa còn cứu mình ra khỏi tay của Hồn điện. Tiêu Viêm không có dựa vào bất cứ thứ gì. Điều duy nhất Tiêu Viêm dựa vào chính là lực lượng của chính bản thân mình.

Từ đó trở đi, Dược lão liền hiểu rõ, chú chim ưng nhỏ vẫn được hắn che chở dưới cánh năm xưa giờ đã có thể thật sự bay lượn trên chín tầng trời rồi.

Khối đại lục không ngừng diễn ra những câu chuyện đặc sắc, những kỳ tích rực rỡ này cuối cùng cũng sẽ trở thành sân khấu của hắn. Ngay từ đầu Dược Lão vẫn luôn tin tưởng như vậy.

Đứng trên một ngọn đồi nhỏ, Dược Lão nhìn chăm chú vào cánh cửa đá khổng lồ phủ kín rêu xanh ở cách đó không xa, thật lâu sau mới thở dài, khẽ nói: “Ai dà! Tiểu tử kia, ngươi bế quan thế này đúng là giày vò người khác mà.”

“Dược lão!”

Ngay khi Dược Lão than nhẹ thì một đạo ánh sáng từ phía xa lướt tới, xuất hiện phía sau Dược Lão. Bóng người thướt tha xinh đẹp kia chính là Thải Lân. Trong hai năm qua, nàng dành phần lớn thời gian ở lại Tinh Vẫn các, mà Dược Lão cũng nghĩ mọi biện pháp từ luyện chế các loại đan dược cho đến phát động Tinh Vẫn các tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo có tác dụng với nàng. Cũng bởi vậy mà trong thời gian hai năm, Thải Lân từ Năm tinh Đấu Tôn đã tăng lên tới Đấu tôn đỉnh phong.

Loại tiến bộ này coi như là rất nhanh. Bản thể của Thải Lân là Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Mức độ mạnh mẽ của thân thể nàng so với Tiêu Viêm chỉ hơn chứ không kém. Chỉ cần có đầy đủ năng lượng thì thực lực của nàng cũng sẽ nhanh chóng tăng cao. Ở thời viễn cổ, Thất Thải Thôn Thiên Mãng là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. So với Tiêu Viêm tốn công tốn sức khổ tu thì nàng chiếm ưu thế nhiều hơn về điều kiện tiên thiên.

“Có chuyện gì?”

Thấy Thải Lân đi tới, Dược Lão quay đầu lại. Khi thấy khuôn mặt có chút ngưng trọng của Thải Lần liền kinh ngạc mà cất tiếng hỏi.

Đôi mắt đẹp của Thải Lân nhìn lướt qua cánh cửa đá, con ngươi hơi ảm đạm. Sau đó, nàng mới từ trong nạp giới lấy ra một tấm thiệp đỏ như máu và nói: “Minh Hà minh đưa tới!”

“Đây là cái gì?” Dược Lão nhíu mày, nhận lấy, mở thiệp ra. Ba chữ thật to màu đỏ sậm đột nhiên đập vào mắt.

“Thư tuyên chiến?”

Thấy thế, Dược Lão khẽ cười lạnh, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống dưới.

“Nửa tháng sau, cường giả của Minh Hà minh chúng ta sẽ cùng tới Tinh Vẫn các. Đến lúc đó đánh một trận phân cao thấp. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!”

“Lại dám chủ động tới Tinh Vẫn các của chúng ta? Giọng điệu thật cuồng ngạo. Xem ra Thiên Minh lão yêu kia không nhịn được nữa, muốn ra tay rồi.” Dược Lão khẽ híp mắt lại, cười lạnh nói.

“Minh Hà minh im lặng hơn một năm nay rồi. Lần này đột nhiên dám phát chiến thư, lại còn chủ động tới Tinh Vẫn các của chúng ta. Xem ra bọn chúng có một ít năm chắc nên mới dám như thế. Không thể không đề phòng!” Thải Lân cũng trầm ngâm rồi nói.

Dược Lão khẽ gật đầu đồng ý. Hơn một năm trước, sau khi người của Tinh Vẫn các đánh một trận với Minh Hà minh xong thì Minh Hà minh không còn có hành động lớn nào nhằm vào Tinh Vẫn các nữa. Đám người kia không phải không muốn mà là không dám bức Tinh Vẫn các quá chặt. Dù sao thực lực của Bán thánh của mình vẫn còn ở đây. Muốn phá hủy được Tinh Vẫn các vậy thì người đầu tiên cần phải xử lý phải là Dược Trần.

Nhưng muốn xử lý một vị Bán thánh, còn là Cao cấp Bán thánh thì Minh Hà minh phải xuất ra hai vị Cao cấp Bán thánh trở lên mới có thể đánh chết được!

Nhưng cho dù lấy thực lực của Thiên Minh Tông thì cũng thể nào cùng một lúc xuất ra hai vị Cao cấp Bán thánh được. Trong tông bọn hắn cũng chủ có một vị Thái thượng trưởng lão đạt đến Cao cấp Bán thánh. Nhưng mà vị Bán Thánh này nhiều năm qua chưa từng lộ mặt. Mà ngoại trừ vị này ra thì Minh Hà minh không còn Bán Thánh nào khác.Tuy nói rằng trong Liên minh có không ít tông phái nhưng những tông môn này đều kém xa so với Thiên Minh Tông, đương nhiên là không có cường giả cấp Bán thánh. Về phần Băng Hà cốc, hiển nhiên là bọn hắn cũng không có…

Bởi vậy, bằng vào một vị Thái thượng trưởng lão của Thiên Minh Tông thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Dược Lão mà thôi. Còn muốn đánh chết Dược Lão thì đó là chuyện không tưởng.

Cũng chính vì lý do này mà mấy năm nay, tuy Minh Hà minh rất muốn tiêu diệt Tinh Vẫn các nhưng lại chỉ có thể chế tạo một ít tranh chấp nhỏ, chiếm một chút tiện nghi. Nhưng những lợi ích lớn hơn nữa thì bọn hắn lại không thể chen chân vào được.

Nhưng lúc này, bọn hắn lại dám chủ động đưa ra chiến thư, hơn nữa còn trực tiếp chỉ định địa điểm là tổng bộ của Tinh Vẫn các. Nếu nói tình huống này không có vấn đề thì cũng chẳng ai tin.

“Mệnh lệnh xuống dưới, triệu tập toàn bộ những trưởng lão đang phân tán ở bên ngoài mà không có nhiệm vụ trọng yếu trở về. Đồng thời mệnh lệnh cho những trưởng lão đang trấn thủ các thành trì quan trọng mấy ngày nay phải chú ý nghiêm chỉnh, đề phòng Minh Hà minh đánh lén.” Bàn tay gầy guộc của Dược Lão khẽ vuốt ve tấm thiệp mời trong tay, trầm giọng nói: “Mặt khác, phải ra thám tử tìm hiểu tin tức nội bộ của Minh Hà minh. Chúng ta cần phải biết được vì sao đám người kia đột nhiên lại to gan như thế.”

“Vâng!”

Thải Lân khẽ gật đầu. Khi nhận được chiến thiếp thì nàng đã đưa ra một số mệnh lệnh rồi. Trải qua hai năm biểu hiện, hiện giờ ở Tinh Vẫn các, Thải Lân cũng có danh vọng khá lớn. Ai cũng biết thân phận của nàng, mà Tiêu Viêm lại là người mà Dược Lão chỉ định làm Các chủ đời tiếp theo của Tinh Vẫn các. Nói cách khác, Thải Lân có thể được tính là nửa Các chủ phu nhân rồi. Mệnh lệnh nàng đưa ra, cho dù là một ít trưởng lão cũng phải nghe theo. Hơn nữa, trải qua hai năm chiến tranh, chinh phạt cũng đủ làm cho người khác biết được, nàng cũng không phải là bình hoa trang trí! Sự sát phạt quyết đoán của nàng, mặc dù là nam nhân cũng không bằng được!

“Trong khoảng thời gian này, bên trong Tinh giới cũng cần tăng cường cảnh giới tới mức cao nhất.” Dược Lão cười lạnh nói: “Ta muốn xem xem Thiên Minh lão yêu muốn làm trò quỷ gì.”

Thải Lân tiếp tục gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía cánh cửa đá đóng chặt ở cách đó không xa. “Hắn vẫn không có động tĩnh gì sao?”

Dược Lão hơi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu. Nhìn đôi mắt có chút ảm đạm của Thải Lân, Dược Lão khẽ cười nói: “Đừng lo lắng nhiều. Tên tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Theo suy đoán của ta thì có lẽ không bao lâu nữa hắn có thể thuận lợi xuất quan.”

Thải Lân cười khổ. Trong gần hai năm nay, nàng đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi.

“Đi thôi! Chúng ta có không ít chuyện cần chuẩn bị. Lần này Minh Hà minh tới cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” Dược Lão phất phất tay, sau đó quay người chậm rãi rời đi.

Ánh mắt Thải Lân chăm chú nhìn về phía cửa đá. Một lát sau, nàng khẽ thở dài một tiếng, xoay người, đuổi kịp Dược Lão.

Nhưng mà không ai phát hiện ra, không lâu sau khi hai người quay đi, rời khỏi đó thì cánh cửa đá to lớn phủ kín rêu xanh kia bỗng nhiên run rẩy. Một vết nứt rất nhỏ lặng yên xuất hiện trên cửa đá.

Đọc truyện chữ Full