Ánh mặt trời ôn hòa như thác nước nhẹ phủ xuống nhân gian, xua tan đi khí tử vong âm u đang ngập tràn dưới mặt đất.
Đợi đến khi khí tử vong tiêu tan hết thì đám người Lôi Doanh mới thở dài nhẹ nhõm. Bọn họ đưa mắt nhìn quanh, nơi đây vẫn là dãy Táng Thiên nhưng một chút sinh khí cũng không còn, hiển nhiên tất cả đều đã bị khí tử vong ăn mòn sạch sẽ.
Ở trên không, cường giả Hồn tộc đứng đông nghịt che lấp cả bầu trời, chúng đang hung hăng nhìn về phía liên quân. Tuy vậy sắc mặt của tầng lớp cao cấp lại rất khó coi, hiển nhiên bọn họ không hề nghĩ tới việc tuyệt sát đại trận vậy mà không thể gây nên chút thương tổn nào quá lớn cho đối phương.
– Chuyện gì đã xảy ra? Sao Tử Vong Giới lại dễ dàng bị phá như vậy?
Hư Vô Thôn Viêm mặt mày sa sầm, phẫn nộ quát về phía bốn người Hồn Nguyên Thiên.
Thấy Hư Vô Thôn Viêm nổi giận, bốn người Hồn Nguyên Thiên chỉ có thể cười khổ, lão già có bộ mặt u ám ngần ngừ một chút rồi mới giải bày:
– Tử Tịch Môn của Hồn Nguyên Thiên bị Tiêu Viêm cướp mất, khiến cho đại trận không cách nào hoàn thiện. Tiêu Viêm cũng đã lợi dụng chính Tử Tịch Môn đó mà tụ tập liên quân, hợp kích đánh tan không gian phía Hồn Nguyên Thiên trấn giữ…
– Khốn nạn, vật trọng yếu như thế tại sao để bị cướp đi dễ dàng như vậy? Còn lưu các ngươi lại làm gì?
Nghe vậy, sự hung tợn trong mắt Hư Vô Thôn Viêm lập tức bùng lên. Lão lạnh lùng nhìn thẳng vào Hồn Nguyên Thiên, vung tay chụp tới. Không gian ầm ầm tan vỡ, Hắc Viêm Chưởng nhanh như thiểm điện đánh lên thân thể Hồn Nguyên Thiên, khiến cho lão vốn lúc trước đã bị thương nay lại càng thêm trầm trọng. Tuy bị đánh nhưng Hồn Nguyên Thiên chỉ cắn răng chịu trận chứ chẳng dám phản kháng, địa vị của Hư Vô Thôn Viêm ở trong tộc có thể so sánh với Hồn Thiên Đế, không có sự hiện hữu của lão thì Hồn tộc làm sao mà mạnh mẽ được như hiện tại.
– Hư Vô đại nhân, bây giờ tức giận cũng vô dụng! Liên quân kia tổn thất không nhiều, sức chiến đấu vẫn còn, trong khi chúng ta đã tiêu hao toàn bộ sinh cơ trong người, không thể thi triển đại trận lần nữa.
Lão giả có bộ mặt u ám nhìn cảnh đó cũng chỉ có thể thở dài rồi mở miệng khuyên giải. Tuy Hồn Nguyên Thiên phạm phải sai lầm cực kỳ ngu xuẩn nhưng dù sao lão cũng là nguyên lão của Hồn tộc, nếu bây giờ giết lão thì Hồn tộc tổn thất quá lớn.
Hư Vô Thôn Viêm xám mặt lại, liếc nhìn liên quân ở phía xa. Tuy trong Tử Vong Giới bọn họ chịu chút ít tổn thất nhưng thật ra không nghiêm trọng lắm, chiến lực vẫn hùng mạnh như trước.
– Toàn tộc rút lui! Hư Vô, động thủ..!
Khi những cường giả Hồn tộc còn đang bối rối không biết làm gì thì một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai khiến bọn họ giật nảy mình, đó chính là giọng của Hồn Thiên Đế.
– Hừ!
Nghe vậy, Hư Vô Thôn Viêm chỉ hừ lạnh, hung hãn trợn mắt nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hồn Nguyên Thiên, nhưng vẫn không dám trái lời Hồn Thiên Đế. Lão hít sâu một hơi, thân thể điên cuồng bành trướng, Hắc Viêm vô tận cuồn cuộn tuôn ra, che phủ cả đất trời. Trong chớp mắt toàn bộ rừng rậm xanh um bên dưới hóa thành hư vô, thậm chí đến đá núi cũng tan thành bột phấn.
Thấy Hư Vô Thôn Viêm ra tay, liên quân kinh sợ vô cùng. Tiêu Viêm nghiêm trọng nhìn lên không, Tiểu Y trên vai hắn cũng giương nanh múa vuốt, Tịnh Liên Yêu Hỏa màu hồng lặng lẽ khuếch tán, tạo thành một màn lửa cực lớn bao trùm toàn bộ liên quân. Với lực lượng linh hồn của hắn hôm nay, đã rất dễ dàng phát huy uy lực của Tịnh Liên Yêu Hỏa đến mức tận cùng.
***
– Grừ..!
Hư Vô Thôn Viêm lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm, trong cổ họng gầm gừ những âm thanh trầm thấp như dã thú. Rồi đột nhiên lão rống to, thân thể khổng lồ hàng mấy trăm trượng bất chợt nổ tung.
Ầm..!
Vụ nổ đột ngột xuất hiện đã khiến cho cả đất trời cũng phải rung lên kịch liệt. Khi thân thể Hư Vô Thôn Viêm nổ tung, Hắc Viêm đang bao phủ khắp thiên địa chợt dùng một tốc độ vô cùng khủng khiếp tụ lại, chỉ trong vài hơi thở đã nhanh chóng tạo thành một cái động đen kịt bằng Hắc Viêm khổng lồ, xoáy tròn trên bầu trời.
Khi hắc động thành hình, đại đa số cường giả Hồn tộc giống như đồng thời nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời, lập tức bay về phía nó.
– Bọn chúng muốn chạy!
Thấy vậy, đám người Lôi Doanh tức thì biến sắc, vô số cường giả nhanh chóng bay lên, không cần hiệu lệnh đã đồng loạt ra đòn, đấu khí phô thiên cái địa đánh tới hắc động.
– Hừ!
Đối mặt với đòn công kích mãnh liệt của đông đảo cường giả liên quân, Hư Vô Thôn Viêm ở trong hắc động chỉ hừ lạnh một tiếng, Hắc Viêm như núi lửa phun trào ùn ùn phún ra, nghênh đón toàn bộ những công kích nọ, lực hấp thụ trong tích tắc bạo phát, cắn nuốt hết thảy.
– Muốn chạy sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Tiêu Viêm cũng đã thấy rõ ý định của đối phương, hắn cười lạnh rồi biến đổi thủ ấn, người khổng lồ ngàn trượng tiếp tục hiện ra. Với linh hồn Đế cảnh mà thi triển Hoàng Tuyền Thiên Nộ thì uy lực sẽ kinh khủng hơn rất nhiều so với Hủy Diệt Hỏa Liên. Đặc biệt, nó còn là công kích mang tính áp bách đối với những người có lực lượng linh hồn thua hắn, mà thương tổn linh hồn thì đâu phải chỉ đơn đơn giản giản là khôi phục một cách dễ dàng như thế.
– Hừ!
Người khổng lồ vừa hiện liền đánh ra một đòn trùng kích linh hồn kinh thiên động địa với tốc độ rợn người. Lực công kích mạnh mẽ đó phá tan sức thôn phệ của Hắc Viêm rồi ào ào lao vào hắc động. Lập tức, có ít nhất gần trăm tên tộc nhân Hồn tộc thân thể nổ tung, hóa thành màn sương máu phiêu đãng bên ngoài hắc động.
Hắc động trúng đòn chính diện, rung chuyển kịch liệt, mơ hồ còn có tiếng rên rỉ truyền ra. Hiển nhiên Hư Vô Thôn Viêm cũng không thể chịu đựng nổi loại công kích như vậy.
– Cùng đánh mau!
Nhìn thấy Hoàng Tuyền Thiên Nộ tuy có chút tác dụng nhưng vẫn không thể đánh tan được hắc động, Tiêu Viêm nhướng mày, trầm giọng quát.
Lúc bấy giờ, Cổ Nguyên đã bị kiềm chế nên liên quân cũng không kháng cự lại những mệnh lệnh của Tiêu Viêm. Ngay cả đám Lôi Doanh khi cảm nhận được lực lượng linh hồn đáng sợ của Tiêu Viêm cũng phải âm thầm gật đầu, từ sức chiến đấu mà nói, thì Tiêu Viêm hoàn toàn đã có thể cùng đánh đồng với bọn họn.
Bởi vậy khi nghe Tiêu Viêm kêu gọi thì lập tức có rất nhiều cường giả nhanh chóng bay lên, dùng đủ loại đấu kỹ đánh tới. Cả đại địa rung chuyển ầm ầm dưới thế công kinh khủng che lấp cả bầu trời đó, uy thế của vô số đợt công kích cũng đã làm cho Hư Vô Thôn Viêm phải cảm thấy rợn cả da đầu.
– Oong oong..!
Đối mặt với trận thế kinh khủng như vậy, trong hắc động liên tục phát ra âm thanh dồn dập. Ngay sau đó, mấy luồng sáng màu đen bắn ra, tạo thành chùm tia sáng đen kịt to lớn vắt ngang trời đất, hung hãn lao về phía thế công của liên quân. Lập tức, một cơn chấn động năng lượng đáng sợ không thể hình dung điên cuồng khuếch tán ra xung quanh, núi non khắp nơi bị dư chấn của đợt va chạm khiến cho nứt nẻ rồi vỡ ra làm đôi. Mặt đất nứt toác, tạo thành một cái vực khổng lồ sâu vạn trượng, kéo dài từ dãy núi bên dưới đến ngút cả tầm mắt.
– Giữ chúng lại, không thể để chúng mang Cổ Ngọc chạy đi..!
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn bầu trời khói lửa tơi bời, tròng mắt lấp lóe tinh quang, quát lớn.
– Cửu Trọng Lôi Kiếp Chưởng..!
– Diễm Viêm Phần Thiên..!
– Hoàng Tuyền Thiên Nộ..!
Tại thời khắc đó, tất cả những cường giả chân chính của liên quân đều dốc hết các kỹ năng mạnh mẽ nhất để công kích khiến đất trời cũng phải biến sắc. Những kẻ đứng quan sát từ xa sợ đến run rẩy cả tâm thần, không ít người té bệt xuống mặt đất, công kích có uy thế như vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên trong đời bọn họ được chứng kiến.
– Khốn kiếp..!
Trước thế công đáng sợ đó, từ trong hắc động truyền ra tiếng quát lớn đầy giận dữ của Hư Vô Thôn Viêm, chiến đấu kiểu như thế làm sao lão chịu cho thấu…
Xoẹt..!
Công kích đáng sợ của liên quân cơ hồ chớp mắt đã đến, tưởng chừng như sắp đánh lên hắc động thì đột ngột một người cao gầy với vẻ mặt âm độc xuất hiện. Lão dùng hai tay xé toang không gian trước mặt, một vết rách không gian khổng lồ dài mấy vạn trượng tức thời mở ra, nuốt sạch toàn bộ công kích cường hãn của đám người Tiêu Viêm.
– Hồn Thiên Đế..!
Khi thấy rõ người vừa đột ngột xuất thủ nọ, đám người Tiêu Viêm liền sầm mặt xuống.
Cùng lúc Hồn Thiên Đế hiện thân, không gian bên cạnh Tiêu Viêm cũng khẽ chấn động một hồi, sau đó Cổ Nguyên hiện ra. Tóc dài rối tung, uy thế khiến ngay cả Tiêu Viêm cũng phải kinh hãi lặng lẽ khuếch tán, không gian xung quanh liên tục rạn vỡ rồi lại phục hồi…
– Giỏi cho một Tiêu Viêm..!
Khuôn mặt vốn lạnh nhạt như sương của Hồn Thiên Đế lúc này phủ đầy sát khí âm trầm. Lão thừa hiểu việc Tiêu Viêm cướp đi Tử Tịch Môn đã làm cho kế hoạch trọng thương liên quân của Hồn tộc triệt để sụp đổ.
Tiêu Viêm cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồn Thiên Đế, trong ánh mắt không hề che dấu sát khí. Đối với người kia, hắn cũng phi thường có ham muốn diệt trừ.
– Cổ Nguyên, coi như lúc này các ngươi gặp may! Tuy nhiên ta đã gom đủ Cổ Ngọc rồi, đợi đến khi ta trở thành Đấu Đế, cũng chính là thời khắc ba tộc các ngươi và liên minh Thiên phủ trên đại lục Đấu Khí này triệt để diệt vong!
Hồn Thiên Đế nhìn Tiêu Viêm sau đó chợt quay sang Cổ Nguyên cười lạnh. Thân thể lão chậm rãi lùi lại, cuối cùng chìm vào trong hắc động. Hắc động lóe lên rồi nhanh chóng tan đi, Hắc Viêm tràn ngập đất trời cũng dần dần phai nhạt…
– Cổ Nguyên, hãy chờ xem… Lúc chúng ta gặp lại thì các ngươi chắc chắn sẽ phải run rẩy quỳ rạp xuống mà bái tế lão phu đó..! Ha ha..!
Hắc động biến mất nhưng tiếng cười âm lãnh chứa đầy cuồng vọng của Hồn Thiên Đế vẫn âm vang khắp đất trời, thật lâu không chịu tiêu tan…
***
Tiêu Viêm nhìn về chỗ hắc động vừa biến mất mà mặt lạnh như tiền, hai bàn tay không kìm được nắm chặt lại. Không nghĩ cả ba tộc cùng liên thủ với liên minh Thiên Phủ mà vẫn không thể lưu giữ Hồn tộc lại được. Thực lực của người kia thật sự quá mạnh mẽ rồi…