Hóa ra, lúc Diệp Trần đang khiêu vũ trong sàn nhảy, đã để ý tới Lục Thiếu Khanh đang trao đối với một người đàn ông đầu trọc chuyện gì đó, thế là rót chân nguyên vào hai lỗ tai, lắng nghe cẩn thận.
Nói thật, tiếp xúc một đoạn thời gian dài như vậy, Lục Thiếu Khanh vẫn luôn biểu hiện ra bộ mặt khiêm tốn, thậm chí ngay cả Diệp Trần cũng có lúc cảm thấy, cách làm người của tên này, dường như cũng không có kém như vậy.
Cho tới lúc này, nghe được Lục Thiếu Khanh tính toán ở sau lưng mình, lúc này hắn mới vững tin, cái tên này chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử am hiểu ngụy trang mà thôi.
Tuy nhiên, Diệp Trần không những không giận mà còn lấy làm vui mừng, chỉ cần Lục Thiếu Khanh dám ra tay với hắn, hắn đã có đầy đủ lý do, đuổi hắn ra khỏi cuộc đời của Tô Man.
…
Hai người tùy tiện khiêu vũ một lúc, sau đó trở về tới bàn rượu, Lục Thiếu Khanh đã khôi phục lại bộ dáng ôn tồn lịch sự như trước một lần nữa.
“Mạn Mạn, đột nhiên tôi cảm giác trong người có chút không thoải mái, bà có thể đi theo đưa tôi trở về phòng nghỉ ngơi một lúc được không?”
Triệu Khả Hân bạn cùng phòng với Tô Mạn, ở dưới ánh mắt chỉ thị của Đổng Lực, bỗng nhiên lấy tay xoa xoa cái trán, vẻ mặt mệt mỏi nói.
“Được rồi, tôi dìu bà về phòng!”
Tô Mạn không nghi ngờ gì, lập tức vịn Triệu Khả Hân rời khỏi.
Diệp Trần thấy thế, không thể không nhíu mày, biết việc này tất cả là do Lục Thiếu Khanh ở trong bóng tối dựng nên, cố ý muốn tách hắn và Tô Mạn ra.
Tuy nhiên, hắn cũng không có vạch trần lời nói dối của Triệu Khả Hân, vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Quả nhiên, hai người kia vừa mới bước rời đi, ba người Lục Thiếu Khanh cũng mượn cớ rời khỏi bàn rượu, lại qua một lúc, có hai tên tráng hán đi tới,
“Nhóc con! Lão đại của chúng tao muốn gặp mày, mày theo chúng tao đi một chuyến đi!”
Lông mày Diệp Trần nhíu lại, tiếp tục uống rượu vang, thản nhiên nói:
“Lão đại của bọn mày là thằng nào? Hắn muốn gặp tao, tao nhất định phải đi sao?”
Một tên tráng hán trong đó, lập tức trừng hai mắt một cái, quát khẽ:
“Nhóc con! Mày vểnh tai lên nghe cho kỹ! Lão đại của chúng tao là Từ Báo ở Hải Châu!”
Trên tráng hán còn lại cũng hùa theo nói:
“Bây giờ cho mày hai lựa chọn! Hoặc là ngoan ngoãn đi theo chúng tao, hoặc là chúng tao sẽ kéo mày đi, mày chọn đi!”
Diệp Trần biết ngay là người do Lục Thiếu Khanh phái tới, thế là từ từ đứng dây,
“Được rồi, tao đi với chúng mày.”
“Coi như mày thức thời!”
Dưới sự dẫn dắt của hai tên tráng hán, ba người dần dần cách xa ánh đèn đám đông, đi tới một bên du thuyền, sau đó sau khi vượt qua một cái bình phong, người bên ngoài đã hoàn toàn không nhìn thấy.
Ba người Lục Thiếu Khanh, Trương Uy và Đổng Lực, thực ra thì vẫn luôn luôn chú ý động tĩnh bên này, thấy cảnh này, lập tức cùng nhau nở nụ cười.
“Tôi bây giờ cũng đã có chút không kịp đợi, muốn nhìn dáng vẻ sưng mặt sưng mũi của tiểu tử này!”
“Nếu như không nhìn trên thể diện của Tô Mạn, loại người thích tinh tướng như thế này, trực tiếp giết ném xuống biển cho cá mập ăn!”
Lục Thiếu Khanh cười lạnh,
“Giết người thì dễ, nhưng mà so ra thì không bằng từ từ chà đạp hắn…cái gì!”
Lục Thiếu Khanh vừa mới nói ra được nửa câu, đột nhiên giống như thấy chuyện gì đó không thể tin nổi,
“Sao lại thế…Hắn vậy mà không bị làm sao!”
Hóa ra, sau khi nhìn lại bình phong kia, đã thấy Diệp Trần chậm rãi đi ra, bình yên vô sự.
Đổng Lực và Trương Uy thấy cảnh này, hai người cũng kinh ngạc đến ngây người.
“Hai tên thủ hại của Từ lão đại kia, tuy rằng còn chưa tính là cao thủ, nhưng cũng đều là võ giả Nội Kình, một người đánh mười người bình thường cũng không phải là vấn đề!”
“Chẳng lẽ tiểu tử này lại là cao thủ võ đạo?”
“Mẹ nó! Thủ hạ của Từ Báo này thật đúng là vô dụng, thậm chí ngay cả một tên tiểu tử thối cũng không giải quyết được!”
Lục Thiếu Khanh nhịn không được chửi ầm lên, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy tà môn, hơn nữa mắt thấy Diệp Trần đã trở về trong đám đông một lần nữa, hai tên thủ hạ của Từ Báo kia, thế mà không thấy ở đằng sau bình phong kia đi ra.
“Đi! Đi xem một chút, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Sau khi ba người nhanh chóng chạy tới chỗ bình phong kia, nhưng phát hiện kỳ lạ là, ở đằng sau này không có một ai, hơn nữa cũng không còn con đường nào khác, hai tên thủ hạ kia của Từ Báo, giống như đang yên đang lành đột nhiên mất tích.
“Người đâu? Thực sự là tà môn!”
“Chẳng lẽ bọn họ nhảy từ trên thuyền xuống tắm biển hay sao?”
“Ông bị điên à, giờ này tắm biển tắm biếc cái gì!”
“Quá kì lạ!”
…
Ngay vòa lúc ba người nghĩ mãi mà không hiểu, đột nhiên ở sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, khiến bọn họ giật mình,
“Ba vị mất gì ở đây à?”
Ba người lập tức giật nảy mình, Đổng Lực đột nhiên nhảy lên người Trương Uy, còn Trương Uy rất phối hợp đưa hay tay ra ôm ngang người Đổng Lực, Lục Thiếu Khanh thì mặt tái mét ngồi xuống úp mặt vào đằng sau Trương Uy, ba người tạo thành một tư thế rất chi là ấy ấy, sau một lúc mới lấy lại bình tĩnh một chút mới dám quay đầu nhìn lại, đúng lúc này chỉ thấy ở đằng sau đột nhiên có một người đi tới, không phải Diệp Trần thì còn có thể là ai?
Sau khi nói xong Diệp Trần bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên thốt lên,
“Ây ây này này, ba vị định chơi gì đó tập thể à, sao lại ôm nhau thế kia….”
“Ngươi…ngươi xuất hiện ở đây từ lúc nào?”
Sau khi Lục Thiếu Khanh hỏi câu hỏi kia mới ý thức được mình thất thố, còn chưa kịp giải thích thì Diệp Trần đã chặn họng,
“Ấy ấy chớ có lo, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết đâu a, mấy người cứ tiếp tục, uyển chuyển tiếp tục đi nha.”
“Hai người vừa rồi cùng ngươi đi vào trong này đâu?”
Ba ngươi bây giờ mới phát hiện, người này luôn bị bọn họ xem thường là tên nhà quê, dường như thay đổi không có giống như trước đó lắm.
Diệp Trần mỉm cười hai tay ôm vai, sau đó chạm rãi tới gần ba người, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười gằn, thản nhiên nói:
“Các ngươi nói là hai cái thằng ngu ngốc vừa rồi sao? Hai thằng ngu đó bị ta từ đây ném xuống!”
Vẻ mặt của ba người lập tức biến đổi lớn, thế nhưng sau đó, đều không hẹn mà cùng cho rằng, Diệp Trần đang chém gió!
“Chém gió mạnh như vậy cũng không sợ gió thổi làm đau lưỡi sao!”
“Chỉ bằng ngươi?”
Tuy rằng bọn họ cảm thấy, chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng tuyệt đối không tin, Diệp Trần lại có thực lực như vậy, hơn nữa còn thích nói chuyện chém gió, bọn họ nhìn thấy một vài lần nên cũng tập thành thói quen.
“Lục thiếu! Nếu đã vạch mặt, vậy cũng không càn phải nhiều lời với hắn, nhìn tôi giúp ông xả cơn giận này!”
Người nói chuyện chính là Trương Uy, sau đó trực tiếp tung người đá ra một cước, hướng mặt của Diệp Trần hung hăng đá tới!
Diệp Trần tiện tay vung lên một cái, trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của Trương Uy, sau đó tùy tiện giật một cái,
“Răng rắc!”
Xương đùi theo tiếng động mà đứt!
“A!!”
Trương Uy lập tức hét thảm một tiếng, thế nhưng sao đó lại đột nhiên cảm giác được, chính mình bay lên, sau đó cả người của hắn đã lơ lửng ở bên ngoài lan can, phía dưới là từng cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt!
Diệp Trần thế mà lấy một tay nhấc ngược hắn lên, hơn nữa cánh tay còn duỗi ra ngoài lan ngan!
“A a!!”
Nhìn qua mặt biển phía dưới từng cơn sóng lớn cuộn trào, Trương Uy lập tức bị dọa đến suýt chút nữa thì mất hồn mất vía.
“Câm miệng! Nếu còn dám kêu gào, hoặc tè ra quần, ta ném ngươi xuống biển cho cá mập ăn!”
Câu nói này của Diệp Trần làm khá tốt, Trương Uy nghe thấy thế lập tức bị dọa cho không còn dám thốt ra một tiếng, hơn nữa hai tay che lấy hạ thể, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn.
Diệp Trần một tay nhấc lấy Trương Uy, nghiêng đầu nhìn về phía hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, cười tà một tiếng,
“Bây giờ các ngươi đã tin chưa?”
“Phù phù!”
Đổng Lực kia chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong chớp mắt bị dọa đến nằm im trên mặt đất.
Lục Thiếu Khanh tuy rằng còn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh trên người cũng toát ra,
Một chiêu dễ dàng giải quyết Trương Uy, hơn nữa Trương Uy to con này còn cao gần tới hai mét, ở trong tay Diệp Trần, thế mà giống như trẻ con lên ba, mặc hắn đùa giỡn!
Cho tới giờ phút này, lúc này bọn họ mới nhận ra, hóa ra những lời nói trước đó của Diệp Trần như là chém gió, thế mà đều là thật!
Buồn cười là, bọn họ thế mà cứ nghĩ coi Diệp Trần là thằng thích ra vẻ ta đây tinh tướng thích chém gió, cảm thấy hắn là một tên ngu ngốc, không nghĩ tới người thực sự ngu ngốc lại chính là bọn họ!
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Sau khi Lục Thiếu Khanh hung hăng nuốt nước miếng một cái đánh rột, nhịn không được mở miệng nói.
Diệp Trần cười lạnh,
“Ta là ai cũng không quan trọng! Lục Thiếu Khanh, ta xem ở trên thể diện của chị ta, ta cho ngươi hai lựa chọn! Hoặc là, từ nay về sau, đừng có lại đi trêu chọc chị của ta! Hoặc là, bây giờ ta ném ba người các ngươi từ đây xuống biển!”
P/S: Ta thích nào…