Ầm ầm!
Khi hai đạo kiếm mang kinh thiên kia rơi xuống, ngay cả mặt đất ở xung quanh trong phạm vi trăm dặm, cũng phải lắc lư dữ dội một lần!
Thế nhưng, đến đây còn chưa xong, ngay sau đó lại có từng đạo kiếm mang kinh thiên từ trong sơn cốc này phát ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Từng đợt, từng đợt càng nhiều tiếng va đập kịch liệt truyền tới hơn, mặt đất chấn động dữ dội không ngừng, mấy tên binh sĩ bình thường đứng ở đằng sau Dịch Sơn Hà, cũng suýt chút nữa đứng không vững, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên tái mét, “Đây chính là sức chiến đấu của cấp bậc tiên nhân sao? Quả thực quá kinh khủng a!”
Rốt cục, qua đi một lúc lâu, cuối cùng tất cả đã yên bình trở lại như thể trận chiến vừa rồi trong ngày hôm nay chưa từng xảy ra.
Đoàn người Dịch Sơn Hà lại đợi ước chừng hơn nửa giờ, nhưng vẫn không thấy Diệp Trần từ trong sơn cốc đi ra tới hẻm núi.
Mọi người mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt của họ trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt của Dịch Sơn Hà thì tái mét không còn giọt máu, song quyền nắm chặt lại, vẫn nhìn chòng chọc vào miệng hẻm núi chờ mong hình bóng kia xuất hiện.
Nhưng mà, lại qua gần một giờ, trong sơn cốc vẫn vắng vẻ như cũ, không có bất kỳ người nào từ bên trong đi ra.
“Thủ trưởng, chúng ta chờ ở chỗ này đều đã chờ lâu như vậy rồi, nếu như Diệp thiếu tướng không có chuyện gì xảy ra, chắc là sớm đã nên đi ra đây rồi chứ?”
Ở đằng sau Dịch Sơn Hà, một người không nhịn được mở miệng nói.
Ngay sau đó, lại có một người nói: “Đúng đó thủ trưởng! Nếu như Diệp thiếu tướng thật có chuyện gì xảy ra, vậy chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới đúng, bằng không một khi để người của Thánh Tâm các phát hiện ra chúng ta đang ở trên con đường này, chỉ sợ…”
Những người còn lại lập tức thi nhau gật đầu, vẻ mặt sợ hãi. Cho dù bọn họ đều là chiến sĩ đã trải qua hàng trăm trận chiến, thế nhưng là đối với loại cảnh tượng vừa mới xuất hiện kia, tạo ra lực đả kích quá lớn đối với sức chịu đựng của bọn họ, nếu như nói không sợ chút nào thì đây tuyệt đối là chém gió!
Vẻ mặt của Dịch Sơn dao động một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Đợi thêm mười phút, sau mười phút, nếu như hắn vẫn không xuất hiện, chúng ta rút lui khỏi đây!”
Mặc dù mọi người đều không dám ở lại đây thêm một chút nào nữa, thế nhưng lo ngại sự uy phong của Dịch Sơn Hà, tất cả đều không dám nói thêm lời gì nữa.
…
Chỉ trong chớp mắt, mười phút vội vàng mà qua, vẫn không thấy Diệp Trần xuất hiện.
“Ai da…!”
Dịch Sơn Hà thấy vậy, không thể không nặng nề thở dài một hơi “Xem ra không có hi vọng gì rồi, đi thôi! đi thôi!”
Mọi người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Nhưng mà vào đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên đằng sau đám người,
“Dịch lão tướng quân, ông không có chút lòng tin nào đối với ta cả hay sao a?”
Lúc giọng nói này vang lên, dường như còn ở ngoài khoảng cách ngàn mét, chờ sau khi giọng nói này rơi xuống thì đã gần ngay ở trước mặt. Dịch Sơn Hà nghe được giọng nói này, lập tức vô cùng vui vừng, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Diệp Trần đã từ trong sơn cốc đi ra, hai tay đúc ở trong túi quần, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Dịch Sơn Hà thấy Diệp Trần không bị tổn thương chỗ nào lập tức cười ha hả một tiếng, trực tiếp xông tới, ôm Diệp Trần một cái, sau đó ở trên lồng ngực của hắn đấm một phát xong nở nụ cười, trong đôi mắt già có chút phiếm hồng nói: “Tiểu tử ngươi sớm đã giải quyết xong rồi đúng không? Đang cố ý trêu đùa ta đúng không?”
Theo suy nghĩ của Dịch Sơn Hà thì chiến đấu trong đó đã sớm kết thúc, nhưng Diệp Trần lại chậm chạp không đi ra, khẳng định là đang cố ý trêu đùa mình.
Diệp Trần lập tức nhún vai, thuận miệng giải thích nói: “Có một số việc cần phải xử lý nên hơi chậm trễ!”
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Dịch Sơn Hà biết, sau khi hắn tiêu diệt toàn bộ Thánh Tâm các, tìm được tàng bảo khố và kho dược liệu của Thánh Tâm các sau đó thu sạch gần như toàn bộ các loại Linh khí, dược liệu trân quý vào trong Tử Kim Hồ Lô, nhét tràn đầy cả cái hồ lô.
Một đống vật phẩm này, có thể nói là thu hoạch tương đối khá!
Dịch Sơn Hà lại đưa mắt nhìn vào trong sơn cốc, vẫn có chút khó có thể tin nói: “Ngươi thật sự đã tiêu diệt Thánh Tâm các?”
Diệp Trần một mặt bình tĩnh nhẹ gật đầu “Âu Dương Khuyết Các chủ Thánh Tâm các, tính cả ba mươi tám tên trưởng lão, một trăm tám mươi ba tên đệ tử toàn bộ bị ta giết sạch không để sót lại một mống nào hết.”
Tê ~
Mấy tên chiến sĩ đứng sau lưng Dịch Sơn Hà, lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Không nói đến, những người mà Diệp Trần giết, có thể nói những người này đều là một trong những người mạnh nhất toàn bộ Hoa Hạ, chỉ một hơi mà giết chết hơn hai trăm người, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được a. Cho dù là những người như bọn họ, mỗi người trên tay đã từng giết người không phải chỉ có một, giờ phút này nhìn qua thiếu niên có thần sắc lạnh nhạt trước mắt này, không bình tĩnh nổi mà hai chân run lẩy bà lây bẩy.
…
Trên đường trở về Vân Châu, “Luận võ với tên đệ nhất cao thủ nào đó của nước Cao Ly, đã định rõ thời gian chưa?”
Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dịch Sơn Hà vội vàng nói:
“Còn chưa, tuy nhiên chuyện đột nhiên xảy ra lần này, bộ ngoại giao lấy lý do là sắp tới gần tết âm lịch, nên đã từ trối, nhưng cũng không kéo dài được quá lâu, lấy tác phong của nước Cao Ly trước kia, nhìn thấy nước ta thiếu tự tin, khẳng định sẽ càng ngông cuồng tự cao tự đại, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cuộc tỷ thí này chắc là sẽ được định ra ngay sau khi kết thúc tết âm lịch!”
Diệp Trần nhẹ gật đầu, “Ừm, các ông sắp xếp xong xuôi, phái người đến Vân Châu tìm ta là được!”
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp khép hai mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Cái tên gọi là đệ nhất cao thủ nước Cao Ly, ngay cả Diệp Thiên Ca còn oánh không lại, Diệp Trần há lại sẽ để hắn ở trong lòng, con chó sắp chết mà thôi cho hắn sủa thêm vài tiếng nữa đi?
Ở trong mắt hắn, chuyến đi Cao Ly lần này, coi như là một lần xuất ngoại đi du lịch thay đổi không khí một chút mà thôi, vào lúc này hắn đang tính toán là, có nên mang theo Tô Lam với mấy người nữa cùng nhau đi chơi đùa hay không?
…
Sau khi đưa Diệp Trần về đến Vân Châu, Dịch Sơn Hà liền vội vội vàng vàng trở về, hiển nhiên dự định ngay lập tức trở về kinh đô, nhanh chóng báo cáo việc này lên trên.
Trở lại trong biệt thự, ba người Tô Lam, Đường Thanh Nhã, Sở Phi Yên lúc này còn đang ngồi ở trong lương đình chém gió phần phật, bởi vì Diệp Trần đã nói trước đó, cho nên hai ngày này bọn họ vẫn luôn đợi ở trong biệt thự.
Nhìn thấy Diệp Trần trở về, ba người mừng rỡ. Nhất là Sở Phi Yên, cô ta thế nhưng là biết rõ, Diệp Trần đi chuyến này là làm chuyện gì, tuy rằng cô ta đối với Diệp Trần rất có lòng tin, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng bất an.
“Chuyện đã giải quyết xong rồi sao?”
Sở Phi Yên nhịn không được hỏi. Diệp Trần nhẹ gật đầu.
“Đã giải quyết xong!”
Hô!
Sở Phi Yên cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, sau đó nội tâm lại mãnh liệt rung động. Vậy mà hắn thật sự tiêu diệt tông môn ẩn thế đệ nhất của Hoa Hạ. Đường Thanh Nhã ở bên cạnh, nghe thấy cách nói chuyện kỳ lạ của hai người, lập tức đôi mi thanh tú có hơi nhăn lại, chu cái miệng nhỏ nhắn như con thỏ nói:
“Hai người hình như có chuyện gì phải không, giấu diếm tôi và Dì Lam hả?”
Diệp Trần mỉm cười, “Giải quyết một ít chuyện phiền phức nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới! Đúng rồi, việc tu luyện hai ngày nay của các cô như thế nào?”
Đề cập tới vấn đề này, ngay lập tức Đường Thanh Nhã giống như quả bóng da xì hơi, lấy đôi chân thon dài của cô ta, đá đá hòn đá trên mặt đất, nói:
“Đừng nói nữa a! Dì Lam sắp đạt tới Luyện Khí tầng một, mà tôi bây giờ ngay cả chân nguyên còn chưa có tu luyện được…Diệp Trần, có phải ta quá ngu ngốc hay không?”
Diệp Trần nghe vậy, lập tức cười ha ha, nhịn không được đưa tay lên đánh nhẹ trên cái đầu nhỏ của Đường Thanh một cái, “Cô tu luyện Thần Hoàng Biến vốn đã là tương đối khó, chưa tu luyện ra được chân nguyên thì chuyện đó cũng rất bình thường, chẳng qua môn công pháp này của cô, tu luyện càng về sau càng lợi hại, thích hợp với chiến đấu nhất, sau này ta sẽ giúp cô luyện chế mấy lô Bồi Nguyên đan, tốc độ tự nhiên có thể được nâng lên!”
P/S: Ta thích nào….KP – TLT a….:D
Cảm tạ khen thưởng! Chương thứ 5 trong ngày