Giọng nói rơi xuống, một thiếu niên mặc quần áo bình thường ở bên ngoài sân từ từ đi vào trong sân, giống như đi dạo.
Mà ở đằng sau thiếu niên này, còn có một cô gái tuyệt đẹp đi theo.
Hai người này, hóa ra chính là Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vừa mới chạy tới!
“Các ngươi…các ngươi làm sao có thể tiến vào đây? Đây không có khả năng!”
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện này, dù Bắc Môn Đa Do Dã vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, ngay sau đó đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc này không bình tĩnh được nữa, cả người đột nhiên kêu lên.
Thuật phong ấn không gian của hắn tuy chưa thể nói là vô địch thiên hạ, vô song trên đời, thế nhưng cũng tuyệt đối không có người nào có khả năng tới ở dưới tình huống mà hắn không cảm ứng được một chút nào mà có thể đàng hoàng đi tới a!
Chẳng lẽ trước đó bọn họ vẫn ở trong đại viện của Tiêu gia?
Thế nhưng vì sao ta không phát hiện được một chút nào?
Mà Tiêu Nhược Dương nhìn thấy Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi xuất hiện, hai mắt lập tức sáng lên, “Bắc Môn đại sư! Đằng Dã Tổ trưởng! Là hắn! Chính là hắn giết Long Nhất công tử và Nam Dã đại sư, chúng ta còn tận mắt thấy hắn giết chết Tùng Điền Long Bình! Các ngươi muốn báo thù thì đi tìm hắn đi, việc này thật sự không liên quan tới Tiêu gia chúng ta a!”
Nghe được lời này của Tiêu Nhược Dương, Diệp Trần không thể không nhướng mày, cho dù người này nói cũng không sai, thế nhưng dù sao thì Diệp Trần hắn cũng xem trên mặt mũi của Tiêu Nhược Hi mới đi tới cứu Tiêu gia, điều này làm cho hắn nhiều ít vẫn có chút khó chịu trong lòng.
“Diệp Trần, thật xin lỗi a, anh ta không biết tình hình…”
Tiêu Nhược Hi ở một bên thấy thế, sợ chọc giận Diệp Trần, vội vàng thấp giọng xin lỗi hắn.
Diệp Trần khoát tay áo, “Một thằng ngu mà thôi! Ta còn không có để ở trong lòng, nhưng là cô, phải suy nghĩ thật tốt một chút, trước đó là ai của Tiêu gia muốn đưa cô vào chỗ chết!”
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp sải bước đi vào trong sân, để lại Tiêu Nhược Hi đang đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt rơi vào trong trầm tư một lúc.
…
“Chính là ngươi giết Long Nhất công tử, Nam Dã Trần Bát đại sư còn có Tùng Điền quân chủ phải không?”
Đằng Dã Nhất Lang nhìn qua người thiếu niên bình thường không có gì lạ, hai tay còn đang đúc vào trong túi quần ở trước mắt này, trầm giọng hỏi.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Bắc Môn Đa Do Dã quát lần nữa:
“Tiểu tử! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, các ngươi làm sao có thể vào nơi này? Thuật phong ấn không gian của ta không thể mất đi hiệu lực!”
Diệp Trần liếc qua Bắc Môn Đa Do Dã, vẻ mặt giễu cợt, “Ta tự nhiên là đi vào! Thuật phong ấn không gian mà ngươi gọi, chẳng qua chỉ là một cái cấm chế cực kỳ đơn giản mà thôi, ngay cả con ruồi còn chưa chắc có thể ngăn được huống chi là người?”
“Ngươi!…”
Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, suýt chút nữa thì tức đến phun ra một ngụm máu.
Hắn vẫn luôn lấy thuật phong ấn không gian của mình làm kiêu ngạo, thế mà bị đối phương nói đến không chịu được như thế, quả thực chính là làm nhục nhã hắn một cách trần trụi!
Tuy nhiên, sau khi Diệp Tràn nói xong lời này thì không để ý tới hắn nữa, lại đưa ánh mắt chuyển đến trên người Đằng Dã Nhất Lang, “Còn về ngươi vừa mới nói những chuyện kia…không sai! Ba người phế vật bọn chúng hoàn toàn chính xác đều là do ta giết, việc này không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu gia!”
Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, không đợi Đằng Dã Nhất Lang nổi giận lại nói tiếp:
“A, đúng rồi! Ta suýt chút nữa quên mất không nói cho ngươi, Sam Khẩu chu xã chi nhánh của tổ chức Sam Khẩu ở Hoa Hạ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, bây giờ chắc là cũng bị chúng ta diệt sạch rồi!”
Đằng Dã Nhất Lang nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên một cái, không còn bình tĩnh được như trước đó, “Baka! Ngươi nói cái gì?!!”
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ở một bên, lập tức hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng thi nhau thầm nghĩ, “Tiểu tử này có địa vị gì? Vừa mới tới đã để cho Đằng Dã Nhất Lang và Bắc Môn Đa Do Dã tức giận tới mức giẫm chân, hắn đây là muốn tìm cái chết hay sao?”
“Tiểu tử Hoa Hạ không biết sống chết! Nạp mạng đi!”
Đám người Đảo quốc ở phía sau Đằng Dã Nhất Lang, cũng đều đang tức giận đến không nhịn được, ngay lập tức có một người trong đó nhanh như chớp rút ra thanh đao bên hông, đồng thời cả người đã chạy tới khoảng cách ba mét trước người Diệp Trần, mạnh mẽ chém xuống một đao giống như sét đánh!
Oanh!
Nhìn một chiêu rất bình thường không cuốn hút chút nào, thế nhưng lại ẩn hàm sát cơ vô tận!
“Đao pháp tốt!”
Ngay cả hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nhìn thấy một chiêu này của võ sĩ Đảo quốc, cũng không thể không thi nhau sợ hãi thán phục.
“Đây chính là “Rút đao thức” một chiêu cơ bản nhất cũng là cường đại nhất trong đao pháp của Đảo quốc!”
“Người này chắc là một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu, Đao Thần Nại Lưu Xuyên sao?”
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long đều là cao thủ đỉnh cấp, ở trong nháy mắt khi tên võ sĩ của Đảo quốc kia ra tay, trong lòng đã đoán ra được thân phận của đối phương.
Đao Thần, một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
Đồng thời ở trong tam đại thần là người được đánh giá thấp nhất bởi vì đao pháp của hắn truy cầu đại đạo đơn giản nhất, chiêu thức vô cùng bình thường, nhìn qua giống như một tân thủ, nhưng lại có lực sát thương kinh người, am hiểu nhất là tập kích ám sát!
Hai người tự đánh giá, nếu như bọn họ với người thiếu niên ở trước mắt này đổi chỗ cho nhau mà tính, bị Đạo Thần một trong tam đại thần của Đảo quốc đột nhiên đánh lén, chỉ sợ cũng phải chịu thiệt thòi lớn a.
Tuy nhiên, Diệp Trần đối mặt với chiêu tập kích bất ngờ của đối phường, giống như không kịp phản ứng, hoặc là hoàn toàn không có để ở trong lòng, hai tay thế mà vẫn đúc ở trong túi quần, thậm chí ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích một chút nào.
Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lập tức biến sắc, “Xong!”
“Tiểu tử này thật không may a!”
Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù thiến niên thần bí trước mắt này có thực lực giết chết Tùng Điên Long Bình, thế nhưng là hắn cũng không nên khinh địch như thế!
Rất rõ ràng, hắn cũng không biết vị Đao Thần này, am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt hổ, ở năm đó lúc còn trẻ, dùng sát chiêu nhìn giống như một chiêu bình thường này, đã giết chết không biết bao nhiêu võ giả có tu vi cao hơn hắn.
Đao Thần Nại Lưu Xuyên cũng đang mừng rỡ trong lòng, “Rốt cuộc là tuổi còn trẻ a! Hôm nay sẽ để cho ngươi làm vong hồn dưới đao của ta!”
Ầm!
Một đao tràn đầy tự tin này của Nại Lưu Xuyên, rốt cuộc chém xuống trên đỉnh đầu của người thiếu niên trước mắt này!
Tuy nhiên, ngay tại lúc đao của hắn rơi xuống, trên người của đối phương bỗng niên nổi lên một đạo kim mang.
Khanh!
Vậy mà phát ra một tiếng như tiếng kim loại va chạm vào nhau, một đao toàn lực của Nại Lưu Xuyên chuyên giả heo ăn thịt hổ này, chẳng những không tạo ra bất cứ một chút tổn thương nào cho đối phương, ngược lại chính mình bị một cỗ phản lức chấn động tới liên tục lùi lại!
“Cái gì!!!”
Chẳng những Nại Lưu Xuyên kinh hãi không thôi, ngay cả Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long, cùng nhiều võ sĩ của Đảo quốc, cả một đám đều hiện lên vẻ mặt hoảng sợ!
Một kích toàn lực của Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng chưa có động tới?
Cái này, đây là tình huống gì?
“Ngươi cũng tới tiếp thử đao của ta một chút!”
Ngay khi Nại Lưu Xuyên vẫn còn đang trong lúc vô cùng khiếp sợ, Diệp Trần đã nắm khí thành đao, bổ về phía hắn!
Đao khí màu đỏ thắm dài tới trăm mét giống như lưỡi hái của Tử thần!
Lúc này Nại Lưu Xuyên mới phát hiện sự chênh lệch giữa mình và đối phương là to lớn cỡ nào!
“Trốn!”
Nại Lưu Xuyên theo bản năng muốn trốn, thế nhưng không hiểu vì sao, thân thể giống như bị một cỗ lực lượng vô hình khóa chặt lại, không những không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, lại ngay cả nâng thanh đao trong tay lên để ngăn cản cũng làm không được!
“Cứu ta!”
Mắt thấy sắp bị đao khí cường đại của đối phương giết chết, Nại Lưu Xuyên cuống lên không để ý tới hình tượng của mình lớn tiếng kêu cứu.
P/S: Chương thứ 7