Tuy rằng Diệp Trần vẫn dùng Xích Diễm kiếm của chính mình thì khá là thuận tay, thế nhưng thanh Thảo Trĩ kiếm này dù sao cũng là Thánh khí, hắn đương nhiên sẽ không bỏ phí nó.
Ông ~
Rót chân nguyên vào trong thân kiếm, lập tức bộc phát ra một đạo kiếm quang màu đen kỳ lạ!
“Bát Phương Vô Địch!”
Vẫn là một chiêu này, Diệp Trần thi triển ra thêm lần nữa, chẳng qua bây giờ trên tay cầm Thánh khí, uy lực so với trước đó cường đại hơn không chỉ năm lần.
Ầm ầm!
Từng đạo kiếm khí trong nháy mắt bao phủ Vũ Hạc đại tiên vào trong đó.
Phanh phanh phanh!
Khi từng đạo kiếm quang màu đen kia rơi vào trên ánh vàng của Bát Chỉ Kính, Bát Chỉ Kính lập tức run rẩy một hồi, đồng thời trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, lấy hai người làm trung tâm trong phạm vi ngàn mét, mặt đất lập tức nứt ra sụp đổ xuống dưới tạo thành một cái hố khổng lồ.
Mà toàn bộ kiến trúc của Thiên Chiếu thần cung trong nháy mắt bị san thành bình địa, thậm chí ngay cả điểm du lịch ở xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi tác động mạnh mẽ này, lập tức phá hủy đi một mảng lớn. Cảnh tượng này giống như ở đây vừa xảy ra một một trận địa chấn rất lớn.
Mấy người Quy Điền Tam Lang sớm đã thối lui ra ngoài tới mấy ngàn mét, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ này, vẻ mặt của mọi người đều trắng bệch.
“Đây chính là lực lượng tiên nhân sao?”
“Thật là đáng sợ!”
“Không biết Vũ Hạc đại nhân còn có thể chống đỡ được nữa hay không?”
…
Mà các du khách bị quân đội cách ly bên ngoài trong phạm vi khoảng mười dặm, đầu tiên là đột nhiên nhìn thấy ánh sáng vàng ở hướng Thiên Chiếu thần cung hiện lên, kế tiếp lại đột nhiên cảm thấy mặt đất lắc lư một hồi, sau đó nhìn thấy Thiên Chiếu thần cung hoàn toàn không còn bóng dáng trên mặt đất, từng người từng người lập tức hai mắt nhìn nhau, đều là trăm mối vẫn không có cách giải.
Đợi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, mấy người Quy Điền Tam Lang mới vội vàng thi nhau tập trung nhìn vào, chỉ thấy Vũ Hạc đại tiên vẫn đứng tại chỗ, tấm gương thần kỳ ở trên đỉnh đầu kia vẫn còn ở đó.
“Chặn lại rồi?”
“Quá tốt rồi!”
Mọi người nhất thời reo hò một trận. Tuy nhiên, sau một lát.
“Phốc!”
Vũ Hạc đại tiên vậy mà phun ra một ngụm máu tươi.
Mà cùng lúc đó, Diệp Trần không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào đã rút kiếm công kích lên lần nữa.
“Vẫn Tinh Thức!”
“Lạc nguyệt thức!”
“Thực Nhật thức!”
…
Oanh! Oanh! Oanh!
Diệp Trần mỗi khi thi triển ra một chiêu, Vũ Hạc đại tiên vội vàng lùi lại mấy chục mét đồng thời khí tức càng ngày càng trở nên yếu đi.
Thời gian trong một cái nháy mắt, khí tức của Vũ Hạc đại tiên đã trở nên suy yếu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả ánh vàng trên Bát Chỉ Kính cũng trở nên mờ nhạt.
“Vũ Hạc lão nhi! Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao phần bản đồ kia ra ta tha cho ngươi một mạng!”
Diệp Trần bỗng nhiên thu kiếm mà đứng, lạnh lùng mở miệng nói.
Tuy rằng bây giờ hắn đang chiếm cứ ưu thế, cứ tiếp tục đánh như vậy thì cuối cùng cũng có khả năng đánh bại đối phương, thế nhưng nếu như đối phương một mực thủ mà không công, hắn nhất định phải sử dụng chiêu thức cường đại, như vậy thì tiêu hao rất nhiều chân nguyên, đánh tới cuối cùng cho dù giết chết đối phương thì chân nguyên trong cơ thể mình khả năng cũng phải tiêu hao mất hơn một nửa!
Huống chi, bây giờ hắn không phải ở Hoa Hạ mà đang ở Đảo quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tên lửa đạn đạo tấn công, cho nên làm việc không thể không cẩn thận một chút.
Không nghĩ tới, Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này thế mà lại cười lên ha hả, “Diệp Cuồng Tiên! Nếu như không phải bởi vì lão phu còn chưa có chưởng khống hoàn toàn cái thân thể này, ngươi cho rằng chỉ bằng tu vi cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi thì sẽ là đối thủ của ta sao?”
“Thôi được! Đây là ngươi ép ta phải sử dụng lá bài tẩy! Ngươi đừng có hối hận!”
Vũ Hạc đại tiên nói xong lời này, lật bàn tay một cái vậy mà lấy ra một cái bảo ngọc vô cùng lộng lẫy.
“Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức nhìn thực lực chân chính của lão phu một chút!”
Nói đến chỗ này, Vũ Hạc đại tiên ngay lập tức ném bảo ngọc trong tay lên không trung, trong miệng lẩm bẩm một lúc rồi bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, “Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc! Mở!”
Oanh!
Trên người Vũ Hạc đại tiên tập tức xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, sau đó nhanh chóng chui vào bên trong miếng bảo ngọc hình móc câu kia!
Ầm ầm!
Sau đó miếng bảo ngọc hình móc câu kia trong nháy mắt thế mà bành trướng ra, chỉ trong chốc lát lại có thể biến thành một ông lão có dáng vẻ cao lớn!
Mà cùng lúc đó, cơ thể cô gái mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá thì đang ngây người nguyên tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô thần, giống như là u mê không biết cái gì.
Nguyên Điền Khang Sinh đứng quan sát từ đằng xa bỗng nhiên chỉ vào ông lão đột nhiên xuất hiện kia, vẻ mặt kích động nói:
“Đây mới thật sự là Vũ Hạc đại nhân a!”
Mà Diệp Trần thấy cảnh này cũng cảm thấy hơi kinh hãi, “Đây là…khôi lỗi ngọc?”
Cái gọi là khôi lỗi ngọc thì ý nghĩa của nó như tên, chính là linh ngọc dùng để luyện chế khôi lỗi.
Hơn nữa còn là khôi lỗi cao cấp!
Đồ vật này cho dù ở trong Tu Chân giới thì cũng cực kỳ trân quý, nhất là đối với những tu tiên giả đạt tới cảnh giới Hóa Thần mà nói, khôi lỗi ngọc là vật liệu luyện chế phân thân khôi lỗi tốt nhất.
Diệp Trần truyệt đối không ngờ rằng, trong tay của Vũ Hạc đại tiên này, thậm chí ngay cả bảo bối bậc này cũng có!
Hơn nữa, khôi lỗi ngọc trước mắt này đã được người luyện chế thành khôi lỗi, bây giờ lại được Vũ Hạc đại tiên này luyện hóa.
Chỉ có điều hắn chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần, nguyên thần không cách nào chia cắt, lúc này cưỡng ép nguyên thần ly nhập vào khôi lỗi để điều khiển, tuy có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong chỉ trong nháy mắt, nhưng nhục thân của cô gái kia thì chắc chắn không trở về được.
“Ha ha ha!”
Sau khi Vũ Hạc đại tiên mượn nhờ khôi lỗi ngọc khôi phục lại bộ mặt vốn có của mình thì ngay lập tức cười ha hả một trận, hơn nữa khí thế trên người vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều!
“Diệp Cuồng Tiên! Đây mới chính là thực lực chân chính của lão phu! Ngươi có thể bức ta phải đi tới một bước này, cũng đủ để kiêu ngạo rồi!”
“Tuy nhiên tiếp theo, ta muốn ngươi chết!”
Khi chữ “Chết” kia rơi xuống, trong miệng Vũ Hạc đại tiên lại lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, “Thiên Chiếu đại thần hàng thế! Tam đại Thần khí quy vị!!”
“Thảo Trĩ Kiếm! Trở về!”
Theo tiếng quát to này, Thảo Trĩ Kiếm đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần kia vậy mà nhoáng cái đã thoát khỏi thần niệm của hắn, trong nháy mắt bay trở về trong tay của Vũ Hạc đại tiên!
“Ừm?”
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không kinh ngạc một chút nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Hắn cũng đã từng nghe nói qua một số truyền thuyết thần thoại của Đảo quốc, Thảo Trĩ Kiếm, Bát Chỉ Kính, Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc đều được gọi là tam đại Thần khí của Đảo quốc, nghe nói đều là di vật của Thiên Chiếu đại thần, vị thần thời thượng cổ của Đảo quốc.
“Xem ra vị Thiên Chiếu đại thần này chắc là một vị tu tiên giả thượng cổ! Mà ba kiện Thánh khí này là pháp bảo của hắn, cho nên hai pháp bảo bên này với bên kia sẽ có cảm ứng, mà ta thì còn chưa kịp luyện hóa được hoàn toàn Thảo Trĩ Kiếm, cho nên mới bị Vũ Hạc đại tiên dùng bí thuật chiếm lại!”
“Ha ha ha!”
Vũ Hạc đại tiên đoạt lại Thảo Trĩ Kiếm từ trong tay Diệp Trần, một tay cầm kiếm, một tay cầm Bát Chỉ Kính, lập tức đắc ý cười như điên một lần nữa, “Diệp Cuồng Tiên! Bây giờ trong tay ta có tam đại Thần khí, ngươi còn lấy cái gì để đấu với ta đây?”
Lời nói rơi xuống, khí thế trên người của Vũ Hạc đại tiên trong nháy mắt đã nhảy lên tới đỉnh phong, vậy mà bức thẳng hướng tới cảnh giới Nguyên Anh.
Mà đám người Quy Điền Tam Lang ở xa xa, vốn đều đang có ý định chạy khỏi nơi đây, nhưng khi nhìn thấy tình thế xoay chuyển thì ngay lập tức tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.
P/S: Ta thích nào…chương 1….Hôm nay bận lắm các đạo hữu ạ, đợt này còn phải học kỹ năng sống năng sủng, chiều nay còn phải tham gia tiệc chia tay với Sếp chuyển công tác mới nên trưa nay cố gắng dịch thêm chương nào hay chương đó rồi tối tối ăn tiệc xong phê phê lòi lòi về dịch mọi người tiếp a…ủng hộ cái lấy động lực nào….