TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
Chương 421: Công ty nhà mình

Diệp Trần đang vì việc này mà sầu muộn đây, không nghĩ tới Dịch Sơn Hà lại đúng lúc mang tin tức về Khoa Lạc Phu này cho hắn, điều này làm sao có thể không khiến hắn kích động cho được?

Dịch Sơn Hà nói:

“Căn cứ tin tức mà Ám Bộ Thần Long vệ điều tra được ở thế giới ngầm trở về, từ năm Tô quốc thay đổi chế độ cho tới nay, Khoa Lạc Phu vẫn luôn sống ẩn cư ở trên một hòn đảo băng không biết tên tại Bắc Cực…”

Chẳng mấy chốc, Dịch Sơn Hà đã nói đại khí tin tức này một lần cho Diệp Trần rồi mới thông qua mạng lưới gửi nội dung chi tiết tới trên điện thoại di động của Diệp Trần.

Cuối cùng, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên lại mở miệng nói:

“Đúng rồi! Diệp lão đệ, đại thủ trưởng để cho ta chuyển tới cho ngươi một câu.”

“Ngài ấy hy vọng những việc sau này ngươi làm có thể nghĩ kỹ trước sau đó rồi hẵng làm a, tuy rằng lấy thực lực hôm nay của ngươi đủ sức để chống lại một nước, thế nhưng những quốc gia kia chẳng qua chỉ là sợ ném chuột vỡ bình mà thôi!”

“Nếu như một khi thực sự chọc giận một quốc gia lớn như Mỹ quốc, bọn họ rất có thể sử dụng vũ khí hạt nhân tới đối phó ngươi! Hơn nữa không ra tay thì thôi, mà một khi ra tay ấy thì chắc chắn sẽ đưa ngươi vào chỗ chết!”

Đối với một phen lời khuyện của Dịch Sơn Hà này, Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, chỉ thuận miệng qua loa hai câu.

Dịch Sơn Hà cũng nghe ra được ý tứ trong giọng nói qua loa của Diệp Trần, không thể không thở dài một lần nữa, nói:

“Diệp lão đệ, ta không biết tại sao ngươi lại muốn tìm Lang Vương Khoa Lạc Phu, tuy nhiên căn cứ theo tình báo mà ta đạt được, lần đại náo các nước phía đông nam Á Châu đã khiến cho quan chức cấp cao của Mỹ quốc rất là nổi nóng!”

“Siêu Năng cục của Mỹ quốc rất có thể sẽ ra tay đối phó ngươi, cho nên ta hy vọng ngươi mấy ngày gần đây tốt nhất đừng có rời khỏi Hoa Hạ!”

Diệp Trần nghe được lời này của Dịch Sơn Hà thì khẽ chau mày, tuy nhiên vẫn không có quá để ở trong lòng.

Dù sao, hắn thấy lấy tu vi bây giờ của hắn, nếu như lặng lẽ rời khỏi Hoa Hạ thì trên đời này liệu có ai có thể biết được hành tung của hắn?

Diệp Trần lại làm sao biết được rằng, một cái âm mưu động trời đang được âm thầm triển khai để nhằm vào hắn.

Diệp Trần biết được tin tức của Lang Vương Khoa Lạc Phu, vốn định lập tức xuất phát lên đường.

Nhưng vào lúc này, Sở Phi Yên lại gọi điện thoại tới, “Ông chủ đại nhân, ngày mai chính là thời gian cử hành Hội nghị đỉnh cao của top 100 công ty, trước đó anh đã đồng ý đi tới, vậy chắc là còn giữ lời đó chứ?”

Diệp Trần lập tức vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới chuyện trước đó mình đã đáp ứng với Sở Phi Yên, phải đi theo với cô ta tham gia cái hội nghị đỉnh cao.

“Xem ra chuyện đi Bắc Cực tìm Lang Vương Khoa Lạc Phu, chỉ có thể tạm hoãn lại chờ giải quyết xong chuyện ở đây đã a!”

Trong lòng thì nghĩ như thế, ngoài miệng tự nhiên không thể thừa nhận chính mình sớm đã ném chuyện này ra đằng sau.

“Đương nhiên chưa, Phi Yên, cần ta làm cái gì sao?”

Sở Phi Yên nghe Diệp Trần nói như vậy thì lại có chút cảm giác thấp thỏm trong lòng, cuối cùng nhỏ giọng cười hì hì nói:

“Ông chủ đại nhân đồng ý đến dự, theo người ta cùng đi Lâm An, người ta đã vô cùng cảm kích, nơi nào còn dám để ông chủ đại nhân làm cái gì?”

Sau khi Sở Phi Yên trêu đùa Diệp Trần được hai câu, lại nói tiếp:

“Đúng rồi, nếu như anh có thời gian thì tới công ty một chuyến đi! Cái ông chủ như anh này có vẻ như ngay cả công ty của mình ở đâu cũng không biết a?”

Diệp Trần suy nghĩ một chút và cảm thấy thật đúng là như vậy!

Từ năm ngoái tập đoàn Tô Diệp thành lập cho tới nay, hắn làm ông chủ mà vẫn luôn bỏ mặc công ty này, thực sự là chưa từng tới công ty một lần nào a.

Lúc đầu hắn còn biết địa chỉ công ty nhưng sau khi công ty càng ngày càng lớn thì đã chuyển tới một nơi khác, hắn đã hoàn toàn không biết công ty mình ở đâu, hình dáng nó ra làm sao…

Sở Phi Yên cũng thế cũng không còn gì để mà nói, mặc dù thời gian chỉ ngắn ngủi hơn nửa năm, nhưng tập đoàn Tô Diệp hôm nay đã trở thành một nhà, một công ty lớn nắm giữ tài sản hơn một trăm tỷ.

Có thể bỏ mặc một cái công ty lớn đến như thế mà không hỏi, coi như nhìn toàn cầu, đoán chừng tìm cũng không tìm ra được người thứ hai nào giống như ông chủ Diệp Trần đây.

Sáng ngày thứ hai, sau khi Diệp Trần thông báo cho Tuyết Cơ một tiếng thì rời khỏi biệt thự, đi thẳng tới địa chỉ công ty mà hôm qua Sở Phi Yên gửi cho hắn.

“Khá lắm! Không nghĩ tới thời gian ngắn ngủi mới chỉ nửa năm mà tập đoàn Tô Diệp đã phát triển tới quy mô như thế này! Chỉ là một tòa cao ốc văn phòng này, ít nhất cũng đã có giá trị mấy trăm triệu đi!”

Diệp Trần nhìn vào một tòa nhà thương mại rạng rỡ trước mặt hắn, ở trên bỗng nhiên viết bốn chữ lớn “Tập đoàn Tô Diệp” vàng chói lọi, lập tức nhịn không được cảm thán từ đáy lòng.

Cho dù là hắn bây giò đã đối với tài phú ở thế tục không có hứng thú, thế nhưng Sở Phi Yên có thể ở trong thời gian ngắn như thế phát triển công tuy tới tình trạng khổng lồ như vậy, vẫn là vượt ra ngoài ý liệu của Diệp Trần.

Ngay vào lúc Diệp Trần đang cảm thán thì bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói trào phúng, “Này! Anh bạn nhỏ, ngươi thật đúng là chưa từng va chạm xã hội a! Chẳng qua chỉ là một tòa cao ốc thương mại mười mấy tầng mà thôi, so với các tòa nhà chọc trời ở các thành phố lớn như Thiên Hải, Lâm An thì đây vẫn còn kém quá xa!”

Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một thân đều là quần áo hàng hiệu, dáng vẻ có chút ngạo mạn.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không để ý gì tới hắn, tuy rằng giọng điệu của người này không tốt, tuy nhiên nói cũng không có sai, Vân Châu chỉ là một thành phố hạng ba, mang ra so sánh với các thành phố lớn hạng nhất như Thiên Hải, Lâm An thì hoàn toàn chính xác đẳng cấp còn phải kém không ít.

Nếu như không phải bởi vì Diệp Trần đối với chuyện phát triển của công ty không để bụng một chút nào cho nên mới không có ý định đặt công ty ở thành phố Thiên Hải đi, bằng không ngược lại thì khỏi phải nói.

Dù sao thì thành phố lớn cấp một có giao thông tiện lợi, nhân tài đông đúc, phục vụ công cộng được hoàn thiện, kinh tế có bầu không khí tốt hơn, càng có lợi hơn đối với sự phát triển của một công ty tổng hợp.

Diệp Trần cũng không để ý tới người đàn ông trẻ ngạo mạn kia, trực tiếp hướng cửa của tập đoàn Tô Diệp đi tới.

Người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn kia nhìn thấy Diệp Trần vậy mà không để sự tồn tại của hắn vào mắt thì lập tức khẽ chau mày, ngay lập tức cũng bước nhanh theo phía sau, lần nữa hướng về phía Diệp Trần bày ra tư thế từ trên cao nhìn xuống nói:

“Này, ngươi chắc là nhân viên của tập đoàn Tô Diệp sao? Ta thế nhưng là rất quen với Trương Phó tổng Trương Trường Lâm của các ngươi”

Người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn này chốn cho rằng nói ra lời này thì đối phương coi như không tới nịnh nọt mình thì ít nhất cũng không dám thờ ở với mình như thế.

Không nghĩ tới, tên trước mắt này vẫn giống như không có nghe được, đã chậm rãi bước vào trong đại sảnh của tập đoàn Tô Diệp.

Người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn kia tức giận tới không nhịn được, tuy nhiên ở bên trong tập đoàn Tô Diệp hắn cũng không nên nổi giận, nhưng là ở trong lòng đã âm thầm ghi lại dung mạo của Diệp Trần, suy nghĩ chờ đợi gặp được Trương Phó tổng thì nhất định phải hung hăng cáo tiểu tử này, để tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cút ra khỏi tập đoàn Tô Diệp.

Trong lòng đang suy nghĩ thì chỉ thấy tiểu tử kia đã đã đi về phía quầy lễ tân, “Xin chào, ta tìm Sở tổng của các ngươi!”

Diệp Trần trực tiếp nói ngay vào điểm chính.

Người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn ở phía sau lập tức sững sờ, “Hóa ra tiểu tử này không phải người của tập đoàn Tô Diệp? Chắc là cũng giống như ta, cũng đang đánh chủ ý tới vị Sở tổng kia? Mẹ nó! Hóa ra là tình địch a!”

Cô gái ở trước quầy lễ tân mỉm cười với Diệp Trần, “Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Diệp Trần hơi sững sờ, chợt lắc đầu, “Không có! Tuy nhiên…”

Diệp Trần đang chuẩn bị nói rõ thân phận của mình ra thì đúng lúc này người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau kia chợt mở miệng, “Tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà cũng có ý định theo đuổi Sở tổng sao? Ngươi không nhìn ngươi một chút xem có bao nhiêu cân lượng!”

P/S: Ta thích nào….nói thật dịch xong chương này khó thở vô cùng, cần nghỉ ngơi a….

Đọc truyện chữ Full