TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
Chương 429: Toàn bộ choáng váng

Tất cả mọi người đều không có nghĩ đến, Thiên Sơn nhị lão có tiếng tăm lừng lẫy như vậy vậy mà lại thua nhanh tới như vậy, bại theo cách hoàn toàn triệt để!

Quả thực chính là giết người trong nháy mắt.

Mà Diệp Cuồng Tiên này vậy mà thật dám giết người ở trước mặt mọi người ở đây!

Bạch bạch bạch!

Uông Thành Lâm thấy cảnh này thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, vẻ mặt trắng bệch.

Từ khi tập đoàn Cửu Châu bị tập đoàn Tô Diệp nhắm vào, Uông Thành Lâm đã ngờ tới, sớm muộn cũng sẽ đối đầu với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này.

Tuy rằng hắn không hiểu rõ, vì sao Diệp Trần lại muốn nhằm vào tập đoàn Cửu Châu của hắn, thế nhưng là làm một thương nhân vô cùng khôn khéo, phòng ngừa chu đáo là bản năng của hắn.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Uông Thành Lâm đã hao phí gần chục tỷ, sử dụng rất nhiều mối liên hệ mới có thể mời được Thiên Sơn nhị lão rời núi.

Vốn cho rằng coi như hai người không đánh lại được Diệp Cuồng Tiên thì ít nhất cũng có lực ngăn cản.

Thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Thiên Sơn nhị lão vậy mà thậm chí ngay cả một chiêu của đối phương đều không có đỡ nổi thì đã bị Diệp Trần tiện tay giết chết.

Ngay cả Thường Nam Địch vẫn còn đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn thấy kết quả này cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.

Phải biết, Thiên Sơn nhị lão mà liên thủ với nhau thì ngay cả Tần Đạp Thiên lúc trước muốn thắng lợi cũng không có dễ dàng như vậy a.

Mà một trận chiến ở trên sông Thiên Giang lúc trước, tuy rằng Diệp Trần may mắn mà giành được chiến thắng, thế nhưng cũng chỉ có thực lực ngang ngang với Tần Đạp Thiên mà thôi.

Cho nên, vốn là theo cách nghĩ của Thường Nam Địch, tu vi của Diệp Trần tuy rằng phải cao hơn hắn rất nhiều thế nhưng so với Thiên Sơn nhị lão thì cũng không mạnh được hơn bao nhiêu.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thực lực Diệp Trần thế mà cường đại tới tình trạng như thế!

Thậm chí ngay cả Thiên Sơn nhị lão đều có thể dễ dàng giết chết trong nháy mắt!

“Gia hỏa này còn là người sao?”

Trong mơ hồ, trong lòng Thường Nam Địch bỗng nhiên nổi lên một chút hối hận, thậm chí đã bắt đầu có chút luống cuống!

Quả thật, cho dù là cường giả võ đạo cấp bậc tiên nhân thì khi đối mặt với sức mạnh quân đội của cả một nước, cuối cùng thì vẫn còn quá đơn bạc, không có khả năng làm tới trình độ thoát ra khỏi cái ràng buộc này.

Thế nhưng là, khi thực lực của một người, cường đại tới một trình độ nhất định thì ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kỵ mấy phần!

Mà Diệp Trần trước mắt này, dường như đã có thực lực như vậy.

Nếu đã như vậy, vậy thì Thường gia sẽ còn vì hắn mà đắc tội với người đáng sợ như này sao?

Chỉ sợ cũng rất khó nói!

Ngay vào lúc Thường Nam Địch suy nghĩ bay tán loạn, Uông Thành Lâm thất kinh, mọi người nhìn nhau mà hoảng sợ, bỗng nhiên có tiếng bước chân nhanh chóng mà chỉnh tề vang lên.

“Trung tướng Thường Liệt tới rồi!”

Không biết là ai hô một tiếng, mọi người vội vàng hướng về phía cửa nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên có dáng người thẳng tắp khôi ngô, đang từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn đi theo một nhánh đội ngũ binh sĩ súng thật đạn thật, hơn nữa khí thế của mỗi người rất cường hãn, hiển nhiên đều là tinh anh trong quân đội!

“Nam Địch!”

Người đàn ông trung niên mặc quân trang nhìn thấy Thường Nam Địch đang quỳ ở trên mặt đất, lập tức rống lớn một tiếng, bước nhanh đi tới trước mặt của hắn.

“Cha mau cứu con!”

Thường Nam Địch vừa mừng vừa sợ, vội vàng hô to một tiếng.

Hóa ra, người đàn ông trung niên mặc quân trang này bỗng nhiên chính là cha của Thường Nam Địch, Thường Liệt – Tổng tư lệnh quân khu ở Đông Nam!

“Là ai làm? Đứng ra cho ta!”

Thường Liệt nhìn thấy tình cảnh bi thảm của con trai mình thì hai mắt lập tức như muốn phun ra lửa!

Con trai của Thường Liệt hắn thế mà bị người phế bỏ hai chân, đây không phải chỉ đơn giản là cố ý đả thương người mà là cố ý khinh thường Thường gia bọn hắn!

Thường gia bọn họ, đã có sáu vị tướng quân, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng gần như hiếm có gia tộc nào được như vậy, bây giờ thế mà bị người ta làm cho nhục nhã ở trước mặt mọi người, điều này làm cho Thường Liệt hắn có thể nhịn được như thế nào??

“Là hắn! Chính là hắn đả thương con! Cha, cha phải làm chủ cho con a!”

Thường Nam Địch lập tức chỉ vào Diệp Trần rống to.

Ý nghĩ của Thường Nam Địch rất đơn giản, nếu như chỉ là cá nhân hắn, có lẽ còn chưa đủ để cho Thường gia vì hắn mà đắc tội người đàn ông đáng sợ trước mắt này.

Thế nhưng một khi tăng thêm Thường Liệt cha của hắn vào, vậy tình huống đó có thể nói là khác biệt thật lớn.

Dù sao cha hắn chính là trụ cột chắc chắn của Thường gia!

Thường Liệt thuận theo hướng con trai mình chỉ tay mà nhìn qua thì nhìn thấy một tên thiếu niên vào lúc này còn đang vểnh lên bắt chéo chân, ngồi ở trên một chỗ ngồi, một bộ dáng thảnh thơi thảnh thơi, giống như hoàn toàn không có để hắn vào mắt.

Thường Liệt đầu tiên là giận dữ, sau đó lại bỗng nhiên cảm thấy, dung mạo người thiếu niên trước mắt này dường như đã từng gặp qua ở nơi nào?

Đúng lúc này thì Uông Thành Lâm ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói, “Anh vợ, kẻ này chính là vị năm ngoái danh chấn Hoa Hạ, Vân Châu Diệp tiên sinh! Hắn ỷ vào chính mình là cái gì Thiếu tướng Thần Long vệ, thế mà ngay cả lão gia tử cũng không có để vào mắt a!”

Uông Thành Lâm vào lúc này, đã từ trong thất kinh vừa rồi mà phản ứng lại, lập tức ở một bên bắt đầu châm ngòi thổi gió nói.

Theo suy nghĩ của Uông Thành Lập, coi như Diệp Trần có lá gan lớn như trời đi nữa thì cũng không dám khiêu chiến với một Tổng tư lệnh quân khu, trừ khi là hắn chán sống rồi!

Tuy nhiên, để Uông Thành Lâm tuyệt đối không thể ngờ tới chính là sau khi Thường Liệt nghe được lời giới thiệu của hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, nộ khí kinh thiên trước đó, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, thay vào đó là vô cùng chấn kinh, còn có chút ít kích động, “Ngài…ngài là Diệp thượng tướng sao?

Xoạt!

Thường Liệt vừa mới thốt ra lời kia, thì tất cả mọi người lập tức choáng váng.

“Diệp thượng tướng?”

“Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này không phải là thiếu tướng sao? Lúc nào đã trở thành Thượng tướng rồi?”

“Trung tướng Thường chẳng lẽ nhầm lẫn sao? Diệp tiên sinh này từ một trận chiến ở năm trước mà thành danh, đến bây giờ ngay cả thời gian nửa năm còn chưa tới, coi như hắn lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng trực tiếp từ Thiếu tướng thăng lên tới Thượng tượng a!”

“Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!”

Tất cả mọi người đều nghĩ mãi mà không hiểu ra vì sao.

Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, Thượng tướng chẳng qua cũng chỉ có hơn ba mươi vị mà thôi, thế nhưng trong đó có hơn một nửa đều đã nghỉ hưu, cho dù là Thường Liệt trước mắt này chẳng qua cũng chỉ là Trung tướng mà thôi!

Mỗi một vị Thượng tướng đều phải đối với quốc gia dân tộc có công trạng hiển hách cống hiến cho tổ quốc mà khiến cho người đời không thể xóa nhòa được, hơn nữa trong quân đội phải có tư lịch và uy vọng cực cao thì mới có thể leo lên cao vị như thế.

Diệp Cuồng Tiên này không phải chỉ là có võ công cao một chút thôi sao? Hắn dựa vào cái gì?

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:

“Không sai, là ta! Cuối cùng thì Thường gia cũng có một người hiểu chuyện!”

Nếu như Thường Liệt biết tin tức hắn tấn thăng làm Thượng tướng thì hiển nhiên cũng sẽ biết, hành động hai ba tháng gần đây của Diệp Trần.

Mọi người nhất thời càng giống như là lọt vào trong sương mù, không hiểu ý cho lắm.

Mà Thường Liệt nghe được điều này, hắn đứng lên rồi mới bước nhanh đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó vậy mà hướng về phía Diệp Trần hơi khom người nói:

“Hóa ra là Diệp Thượng tướng đến đây, Thường Liệt vừa rồi lỗ mãng!”

Xoạt!

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn tròn hai mắt lên thật lớn, quả thực không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra trước mắt đều là thật.

Người trước mắt này là ai?

Đây chính là Trung tướng người chấp chưởng quân quyền ở một phương!

Đặt vào thời cổ đại thì đó chính là Tiết Độ Sứ một phương, chư hầu một phương a!

Tuy vị Vân Châu Diệp tiên sinh này cũng không phải là người bình thường thế nhưng tư lịch còn thấp, còn chưa đủ để lấy được sự tôn kính như thế của Thường Liệt chứ?

Nhưng sự thật lại bày ra ở trước mắt mọi người, lại không phải do bọn họ không tin!

“Cha, cha…cha đây là đang làm cái gì? Diệp Cuồng Tiên hắn coi như võ công cao hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ trong giới võ phu! Ngài…”

“Nghịch tử! Ngậm miệng!”

Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt trực tiếp quát lớn một tiếng, rõ ràng cắt ngang lời nói phía sau của hắn, “Diệp Thượng tướng lấy lực lượng một người, thu hồi chủ quyền đảo Thùy Điếu, làm cho Thủ tướng của Đảo quốc phải công khai xin lỗi, hắn chính là đại anh hùng chân chính của Hoa Hạ quốc chúng ta, cũng là thần tượng của cha, há lại cho ngươi khinh nhờn như thế? Lập tức dập đầu xin lỗi cho ta!”

P/S: Ta thích nào…chương thứ 3 r nha

Đọc truyện chữ Full