“Thế nhưng thủ trưởng, chẳng lẽ chúng cứ trơ mắt ra nhìn như thế sao? Diệp tướng quân nếu như có chuyện bất trắc gì, vậy đối với Hoa Hạ chúng ta mà nói, sẽ là một cái tổn thất rất lớn!”
Trong quân lại có người mở miệng nói.
Diệp Thiên Ca được xưng là chiến thần của Hoa Hạ, trong quân đội có uy vọng cực cao.
Lâm Chấn Nam hít sâu một hơi rồi nói:
“Điều này làm sao ta lại không biết? Chỉ có điều, quốc sách của Hoa Hạ chúng ta bây giờ là hòa bình phát triển, chúng ta tuyệt đối không thể chủ độc khơi màu đại chiến giữa hai nước!”
Nói đến đây, Lâm Chấn Nam có chút dừng lại, lại nói tiếp:
“Ta sớm đã thông tri với Thần Long vệ, mời hai Thánh của Thần Long vệ tới đây trợ trận, đáng tiếc đường xá xa xôi, đến bây giờ còn chưa có chạy tới…”
“Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, từ trong quân đội chọn lựa ra một nhóm cap thủ của đội cảm tử, cởi quân trang tiến đến trợ giúp Diệp tướng quân!”
“Rõ!”
Mọi người lập tức lên tiếng, đang chuẩn bị hành động.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có người chỉ vào màn hình và nói:
“Thủ trưởng, mau nhìn! Đó là cái gì?”
Tất cả mọi người đều nhìn theo phương hướng người kia chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy nó ở trên một góc trong màn hình, một đạo ánh vàng sáng chói, bay xẹt qua ở trong màn đêm, giống như một vì sao rơi, hướng chỗ bốn người lắc lư nhanh chóng đuổi theo!
“Đây là đồ vật gì?”
“Chẳng lẽ là đạn đạo sao? Không có mệnh lệnh của bộ chỉ huy, trong quân ai dám công kích!”
…
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Mà Lâm Chân Nam thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trong đôi mặt lộ ra vẻ mừng như điên, “Là hắn, Là hắn đến rồi! Lần này chúng ta có thể gối cao không lo rồi! Ha ha ha!”
Mọi người nhất thời càng thêm tò mò, “Thủ trưởng, hắn là ai? Chẳng lẽ đó là một người?”
“Tốc độ di chuyển bực này, chỉ sợ đều sắp đuổi kịp tốc độ của tên lửa xuyên lục địa đi?”
“Chẳng lẽ là…một vị Diệp tướng quân khác?”
…
Mọi người rất nhanh cũng phản ứng lại, tất cả đều cảm thấy phấn chấn.
Hơn nửa tháng trước, một mình Diệp Trần quét ngang cao thủ Huyết tộc xâm lấn Hoa Hạ, về sau lại quyết chiến với Huyết Hoàng ở trên đỉnh núi Everest, những cao tầng trong quân như bọn họ cũng đều có chỗ nghe thấy.
Chỉ có điều sau hôm đó, Diệp Trần và Huyết Hoàng Tra Lý cùng nhau biến mất, không nghĩ tới tối nay vậy mà lại xuất hiện ở đây!
“Thủ trưởng, tiểu Diệp tướng quân đã tới, vậy cảm tử đội…”
Lâm Chấn Nam trực tiếp khoát tay áo, cười nói:
“Không cần! Có vị Diệp huynh đệ này của ta ra tay, lần này lại đến lượt Mỹ quốc phải lo lắng! Ha ha ha!”
…
Trên hoang đảo, một mình Diệp Thiên Ca đơn đấu tam đại Chủ Thần, càng đánh càng theo chiều hướng yếu đi càng rõ ràng, nếu không phải có Thần Long Chi Huyết để sức chịu đựng của hắn tăng lên rất nhiều, Thất Diệp Hồi Tiên thảo cũng làm cho lực lượng thần hồn của hắn tăng lên hơn nhiều lần!
Tuy nhiên dù là như thế, thì bây giờ đã bắt đầu rơi vào thế yếu càng ngày càng rõ ràng, thua cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Diệp Thiên Ca! Ngoan ngoãn nhận thua đi! Nếu như ngươi giống như Diệp Vô Thương con của ngươi đầu nhập vào Mỹ quốc chúng ta, ta sẵn lòng tặng cho ngươi vị trí Chủ Thần đứng đầu, ý của ngươi như thế nào?”
Hải thần Ba Tắc Đông mắt thấy đại cục đã định thì bắt đầu mở miệng lấy lợi ra dụ.
“Hừ!”
Diệp Thiên Ca lập tức nặng nề hừ một cái, “Bản thân ta là quân nhân Hoa Hạ, thà chết đứng tuyệt không sống quỳ! Vẫn là thu lại cái ý nghĩ xấu xa kia của ngươi đi! Không được làm ô uế lỗ tai của ta!”
“Vậy thì ngươi chính là muốn chết!”
Ba Tắc Đông hét lớn một tiếng, đưa tay hướng nơi xa một trảo.
Ầm ầm!
Nơi xa trên mặt biển, lập tức xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, tiếp theo, một cột nước khổng lồ dài đến hơn ngàn mét, từ trong biển phóng lên tận trời, bay vào trong.
Hơn nữa cột nước kia còn đang bằng tốc độ kinh người nhanh chóng xoay tròn!
Theo tốc độ xoay tròn của cột nước càng lúc càng nhanh, cột nước kia bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, thế nhưng lại càng thêm cô đọng, rất nhanh biến thành một cây roi dài khoảng trăm mét!
Tuy rằng thể tích rút nhỏ không chỉ gấp mười lần, thế nhưng lại so với trước đó càng thêm kinh khủng!
“Chết đi!”
Ầm ầm!
Hải Thần Ba Tắc Đông quơ roi nước áp súc ở mức cao độ, hung hăng hướng Diệp Thiên Ca quất tới.
Xoẹt xẹt!
Một đạo ánh sáng trắng xẹt qua trong trời đêm!
Dường như ngay cả toàn bộ bầu trời đêm đều muốn bị xé rách bởi một roi này.
“Lưu Vân Đao!”
Diệp Thiên Ca cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức chém ra một đạo đao mang màu xanh, muốn ngăn trở công kích của roi nước kia.
Tuy nhiên, sau một khắc:
Xoạt!
Đao mang màu xanh gần như vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, ở trước mặt roi nước xoay tròn áp xúc ở mức cao độ kia quả thực giống như tời giấy!
Một kích đã phá được đao mang từ Lưu Vân Đao của Diệp Thiên Ca, thế đi của roi nước kia không giảm, tiếp tục hung hăng quất về hướng Diệp Thiên Ca.
“Kim Cương Bất Hoại!”
Lực Lượng thần Sa Khuê Nhĩ và Mộng Huyễn thần Tô San cũng gần như xuất thủ trong cùng một lúc, phong tỏa toàn bộ đường lui của Diệp Thiên Ca, để hắn căn bản không chỗ thối lui, chỉ có thể thi triển ra võ công phòng ngự để ngăn cản.
Oanh!
Sau khi thi triển ra tuyệt học Kim Cương Bất Hoại thần công của Thánh Tâm các, trên người Diệp Thiên Ca lập tức có huyền quang lóe sáng, trong nháy mắt hình thành một lồng năng lượng phòng hộ, bao phủ cả người hắn ở trong đó.
Tuy nhiên,
Ầm!
Roi nước to lớn kia hung hăng giáng xuống,
Xoạt!
lồng năng lượng phòng hộ trong nháy mắt vỡ vụn ra, roi nước lại tiếp tục hướng đỉnh đầu Diệp Thiên Ca quất xuống.
“Hừ!”
Diệp Thiên Ca chau mày, ở thời khắc then chốt, theo bản năng nghiêng đầu hơi ngiêng sang một bên, cuối cùng hiểm mà lại hiểm né tránh được một kích trí mạng này.
Tuy nhiên một roi này cuối cùng vẫn quất vào trên đầu vai của hắn.
Ầm!
Diệp Thiên Ca chỉ cảm thấy đầu vai bỗng nhiên trầm xuống, giống như bị một lưỡi đao vô cùng sắc bén chặt xuống toàn bộ bả vai của hắn, chẳng những đau nhức kịch liệt vô cùng, cả người trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài!
Bành!
Đầu tiên là hung hăng rơi trên mặt đất, dư thế không giảm, lại ở trên mặt đất trượt hơn trăm mét, như vậy mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Mà ở trên toàn bộ đảo nhỏ lập tức lưu lại một đạo khe rãnh lớn đã dài rồi lại còn sâu!
Tuy nhiên, không đợi Diệp Thiên Ca hoàn toàn lấy lại tinh thần, “Diệp Thiên Ca! Nhận lấy cái chết!”
Lại là Lực Lượng thần Sa Khuê Nhĩ, vung lấy một cái búa lớn được chế tạo từ vật liệu đặc thù, từ phía trên hung hăng giáng xuống.
Sắc mặt của Diệp Thiên Ca hơi đổi một chút, lập tức cố nén đau đớn ở trên đầu vai, hai chân bỗng nhiên ở trong hố sâu đạp một cái.
Cuối cùng cùng lúc thanh búa lớn kia rơi xuống, hắn cũng thoát khỏi cái hố sâu này, hiểm mà lại hiểm tránh thoát khỏi một búa kinh thiên này.
Ầm ầm!
Một búa của Sa Khuê Nhĩ đập xuống, khe rãnh vốn sâu hơn mười mét, trong nháy mắt bị hắn nền thành một cái hố to sâu tới bốn năm mươi mét!
Nếu như một búa vừa rồi mà thật sự rơi vào trên người Diệp Thiên Ca, coi như không chết chỉ sợ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Ca đang âm thầm may mắn, lại bỗng nhiên phát giác được lực công kích cường hoành bằng tinh thần, đột nhiên thừa dịp mà vào.
Lại là Mộng Huyễn thần Tô San cũng ra tay!
Ông ~~
Người Diệp Thiên Ca ở trên không trung lập tức cảm nhận được mệ muội một lúc, cũng may thần niệm của hắn bây giờ đã đủ cường đại, rất nhanh đã từ trong trạng thái hôn mê khôi phục lại.
Tuy nhiên lúc này
Hải thần Ba Tắc Đông ở trên bầu trời sớm đã đuổi theo tới, lúc này lại hung hăng quất ra một roi!
“Xong!”
Diệp Thiên Cam lập tức ngầm nói một tiếng xong, không thể không tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.
P/S: Ta thích nào…chương thứ 7. Đợi qua tháng 10 vào tháng 11 thì các đạo hữu tung kim phiếu cho mình nha…..